[Ơ kìa bác sĩ. Sao cô lại đến đây giờ này?] Người lính trông thấy bộ dạng khó hiểu của Tiểu An thì có chút hoang mang.
[Tôi… chỉ là có chút việc cần gặp bệnh nhân của mình.]
Dù hơi phân vân, nhưng Tiểu An là một người rất được tôn trọng ở đây, vậy nên người lính cũng đành để cô vào.
Paul ngồi gục đầu trong buồng giam. Dù đã khuya những có lẽ giấc ngủ đã từ lâu đối với hắn quá xa xỉ.
Chợt có một bóng đen mảnh khảnh phủ lên người, hắn mới giật mình ngước nhìn.
Tiểu An đang đứng đó thẫng thờ, phía sau song sắt. Cả người ướt sũng, yếu đuối.
Paul đứng bật dậy, nhưng sau đó chững lại, chầm chậm bước đến gần cô. Cười nhếch mép.
[Tôi còn đang tò mò không biết cô đang núp ở xó nào. Không ngờ lại tự tìm đến tôi..với bộ dạng này…] Paul chợt nuốt nước bọt. [Cô khiến tôi thấy thích thú đó.]
Tiểu An như cố tình không nghe thấy những lời hắn nói. Đột ngột đưa hai tay qua song sắt, túm lấy gương mặt của Paul và kéo sát về phía mình.
Cô hôn hắn, một nụ hôn đầy khao khát.
Paul ngạc nhiên, hắn mở to hai mắt. Mặc dù cảm thấy khó hiểu trước hành động đột ngột của Tiểu An nhưng vì bờ môi ngọt ngào căng mọng của cô, Paul cũng chủ động hôn đáp trả một cách mãnh liệt.
Một lúc sau, cô rời đi. Paul hụt hẫng không thể nào diễn tả, hắn thở mạnh một hơi. Cảm giác cứ như bản thân lại vừa bị đá.
…
Ngày hôm sau, Tiểu An vẫn đến văn phòng làm như mọi ngày. Paul lại được đưa đến để cô thăm khám.
[Hành động ngày hôm qua của cô là vì sao vậy? Bác sĩ?]
Tiểu An chăm chú quan sát vết thương.
[Vết thương lành rồi. Không cần phải dán lại nữa]
[Cô có nghe thấy câu hỏi của tôi không?]
[Nếu anh cảm thấy cơ thể đã ổn thì có thể ra ngoài bây giờ.]
Khó chịu khi bị Tiểu An cố tình bơ mình. Paul cầm lấy chiếc bút trên bàn, rạch mạnh vào cánh tay mặc kệ máu tuôn ra.
[Anh điên rồi sao?] Tiểu An hoảng hốt.
[Chà. Cô thấy đó, tôi lại bị thương rồi. Chắc là chưa rời khỏi đây ngay được đâu.]
Tiểu An vội lấy dụng cụ để sơ cứu vết thương cho Paul.
[Cô vẫn không định giải thích sao?]
[Là do tôi say rượu. Được chưa?]
[Ha. Nực cười]
Dưới thao tác chuyên nghiệp của Tiểu An, vết thương mới lại nhanh chóng được băng lại cẩn thận.
Paul nhìn vết thương đầy tiếc nuối. Có vẻ không thể cạy được miệng của cô gái này. Đang lúc hắn đứng dậy, chuẩn bị rời đi thì Tiểu An cất giọng.
[Chúng ta hẹn hò đi]