Cổng tiểu viện có hai thị vệ được phái tới để bảo vệ tỷ muội nàng. Nàng bước đến, hỏi: "Các huynh có biết Phật tử Thiên Phật Môn ở đâu không?"
Vì thành chủ đã căn dặn phải đối đãi cung kính với hai nữ tu trong tiểu viện này, hai thị vệ lập tức gật đầu kính cẩn: "Biết."
Thu Yến lấy quyển sổ và bút than ra, để họ chỉ dẫn và ghi chép lại.
“Nhớ lâu không bằng bút hỏng” đây là đạo lý mà thầy cô thường dạy khi nàng còn đi học. Phủ thành chủ rất rộng, nàng không muốn đi nhầm để tránh các tình tiết rắc rối không cần thiết.
Sau khi ghi lại cẩn thận chỗ ở của Đàn Già, nàng thu bút vào túi trữ vật, dặn hai thị vệ bảo vệ tốt tỷ tỷ trong tiểu viện rồi tự tin lên đường.
Hai thị vệ nhìn nhau, do dự một lúc, nhưng không nhắc nhở nàng rằng Phật tử đang bị thương nặng khi chống lại ma tộc, hiện tại phải trị liệu bằng cách ngâm thuốc, không thích hợp để nữ tu tới thăm.
Dù gì đi nữa, một nữ tu dám tìm Phật tử vào đêm khuya, hẳn cũng là người có tình cảm sâu nặng với y.
Có lẽ là một mối tình đẹp, họ làm thị vệ, không tiện can thiệp.
...
Đàn Già ưa yên tĩnh, nên y ở nơi xa nhất, khuất nẻo nhất phía tây bắc phủ thành chủ, nơi có một rừng trúc xanh mướt. Người khác ở đây có thể thấy lạnh lẽo, nhưng lại hợp với khí chất của một Phật tu.
Còn nơi ở của Thu Tình và Thu Yến là ở phía đông nam, một khu vườn đầy hoa nở rộ, giữa mùa đông vẫn rực rỡ sắc màu, vô cùng nhộn nhịp.
Thu Yến đi nửa canh giờ mới tới được phía tây bắc, dù đã bước vào con đường tu tiên, nhưng nàng chỉ mới nhập môn luyện khí, một hơi đi nhanh thế này cũng làm nàng hơi thở dốc.
Khu vực của Phật môn yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ có tiếng gió thổi qua lá trúc xào xạc.
Tiếng thở của nàng giữa không gian này nghe rõ mồn một.
Ở đây cũng không có thị vệ canh gác.
Nàng gõ cửa sân, nhưng không có tiếng đáp lại, gọi vài tiếng “Bóng Đèn Nhỏ” vẫn chẳng thấy ai ra.
Dù người thời cổ đại ít thú vui, ngủ sớm, nhưng trong giới tu tiên, ai nấy đều cảnh giác cao độ, chẳng ai có thể ngủ say đến thế cả.
Thu Yến cau mày, định quay người bước đi vài bước, nghĩ rằng để mai quay lại cũng được.
Nhưng không được, tỷ tỷ của nàng tạm thời đã được nàng trấn an, nhưng ma tộc sắp trỗi dậy, tình hình của Đàn Già lại rất nguy hiểm, có vẻ như y lại muốn lấy thân mình tuẫn đạo. Ngày mai các môn phái sẽ bàn bạc đối sách, nhỡ đâu họ bàn bạc tới lui lại quyết định để Đàn Già tuẫn đạo thì sao?
Nghĩ vậy, nàng xoay người trở lại, sau khi gõ cửa thêm vài lần không thấy phản hồi, nàng bèn leo tường vào luôn.
Nơi đây thật sự yên tĩnh, rừng trúc dưới bóng đêm dày đặc, tạo nên một bầu không khí tĩnh mịch đến mức khiến Thu Yến cảm thấy hơi căng thẳng.
Mỗi bước chân nàng đều cố gắng giảm tiếng động đến mức thấp nhất, bàn tay theo phản xạ nắm chặt lấy túi trữ vật hình thỏ.
Nàng bước nhẹ đến cửa, hít một hơi, lúc giơ tay lên gõ trong lòng bỗng dưng có cảm giác cổ quái.
Nhưng nàng lại không biết cái gì cổ quái, thế là nàng tự nhiên gõ cửa, trong lòng tự nhủ: làm chuyện đàng hoàng thì không việc gì phải sợ, nửa đêm gõ cửa cũng chẳng sợ ma quỷ.
"Cốc cốc cốc!"
Ba tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên trong màn đêm, đủ để khiến lòng người giật mình.
Giọng Thu Yến trong trẻo vang lên: "Phật… Đàn Già, ngài đã ngủ chưa?"
Nàng suýt nữa gọi y là “Phật tử,” nhưng nghĩ đến lại thấy không cần quá khách sáo, trực tiếp gọi tên y.
Bên trong không có động tĩnh, tựa như Đàn Già đã yên giấc.
Thu Yến cảm thấy mình quấy rầy giấc ngủ của người khác có phần không phải, nhưng nghĩ đến chuyện càng sống lâu thì ngủ càng được nhiều, không vội gì một khoảnh khắc này, nàng liền lớn tiếng thêm: "Đàn Già, ta có chút việc cần bàn, à ừm, liên quan đến chuyện báo ơn đấy."
Trong phòng, Đàn Già chỉ mặc một chiếc khố, đang ngồi thiền trên giường trị liệu bằng hơi thuốc. Thân trên trần trụi, y ngồi xếp bằng, lòng bàn tay đặt phía trước.
Làn da y đã bị hơi nóng hầm hập làm ửng đỏ, mồ hôi mỏng phủ trên bờ vai, gương mặt tuấn mỹ thanh thoát cũng thấm đẫm những giọt mồ hôi nhỏ, theo mỗi hơi thở, thỉnh thoảng trên trán lại có mồ hôi nhỏ xuống.
Góc tây bắc phủ thành chủ này là nơi đặc biệt dành cho các tu sĩ bị thương nặng tĩnh dưỡng bằng liệu pháp hơi thuốc, nhiệt độ trong phòng cũng cao hơn nơi khác. Chiếc giường ở giữa được làm từ ngọc trắng, bề mặt mài mỏng với những lỗ thông khí, phía dưới là bể dược liệu.
Trong bể chứa đủ loại linh dược chữa trị vết thương. Khi nhiệt từ long địa được đốt lên, hơi nước bốc lên mang theo dược tính, ngấm vào từng tấc da thịt của người được trị liệu.
Phương pháp chữa thương này không phải ai cũng chịu nổi vì nhiệt độ của hơi nước rất cao. Chỉ có những tu sĩ có khả năng chịu đựng cực lớn mới dám thử.
Trùng hợp, Đàn Già chính là một người như thế, y cần hồi phục nhanh chóng sau khi bị thương.
Liệu pháp này còn một điều đặc biệt: một khi bắt đầu, không thể dừng giữa chừng vì sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thu dược tính, làm giảm hiệu quả trị liệu, thậm chí phá hỏng cả quá trình.
Đàn Già đã cẩn thận dựng kết giới xung quanh và cho các tu sĩ của Thiên Phật Môn, kể cả Bóng Đèn Nhỏ, nghỉ ngơi nơi khác.
Thành chủ cũng đã dặn thị vệ không được làm phiền y vì biết y bị thương không nhẹ khi đối phó với ma tộc.
Nhưng y không ngờ được, nữ tu tên Thu Yến lại mò đến, càng không ngờ nàng có thể dễ dàng vượt qua kết giới y dựng lên.
Đàn Già khẽ nhíu đôi mày dài, mở mắt, nhìn về phía cửa.
Qua giấy dán cửa, bóng dáng mảnh mai của Thu Yến hiện lên rõ nét, cây trâm cài hình bươm bướm trên tóc nàng khẽ lay động trong gió.