Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 37: Vung kiếm một vạn lần

Phải biết, tay nàng ta lúc này toàn hỏa khí, nóng bỏng vô cùng!

Lửa giận bị kìm nén, nàng ta đứng ngây tại chỗ, vô thức để Thu Yến kéo vào tiểu viện mà thành chủ đã chuẩn bị sẵn cho hai tỷ muội.

Những người khác cũng tròn mắt nhìn màn kịch đang dở dang, không khỏi nhìn nhau ngơ ngác.

Thu Yến nói chuyện không ngừng, Thu Tình thỉnh thoảng thở dài, xen vào đôi ba câu, rồi lại rót trà cho muội muội uống.

Vì Thu Tình vẫn muốn gặp Vệ Phất Thanh, để hỏi rõ ngọn ngành, bất kể sự thật thế nào, nàng ấy vẫn muốn nghe chính miệng hắn giải thích, nên lời nói có chút giữ lại.

Chỉ có Thu Yến là không ngừng bôi xấu Vệ Phất Thanh không kiêng nể.

"Giang tỷ tỷ, thiên hạ có thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, tỷ lại xinh đẹp giàu có, thiếu gì một mỹ nam tốt để bao nuôi, cớ gì lại đâm đầu vào một trái dưa héo?"

"Nếu tỷ thật sự thấy Vệ Phất Thanh đáng yêu, muội cũng không cản. Yên tâm, tỷ muội chúng ta không thích hắn, chẳng tranh giành đâu, chúng ta làm tỷ muội thân thiết với nhau, các nữ tử xinh xắn, cùng nghiên cứu trang phục đẹp đẽ chẳng phải vui hơn sao!"

"Sự thật thì vẫn nên tự mình phát hiện ra, hắn đối với tỷ tỷ của muội cũng chỉ là cớ thôi, chỉ dùng tỷ tỷ của muội để từ chối người khác."

"Nếu thật sự hắn thích tỷ tỷ của muội, sao một năm trước hắn lại nhẫn tâm gϊếŧ tỷ ấy? Chẳng phải là có vấn đề sao?"

"Nhưng nếu hắn không có vấn đề mà vẫn gϊếŧ tỷ tỷ của muội, thì hắn là loại gì chứ? Kẻ máu lạnh vô tình sao?!"

Khi Giang Chỉ Phiến từ tiểu viện bước ra, đầu óc nàng ta bỗng chốc đầy rối bời, chợt tự hỏi mình, sao nàng ta nhất thiết phải chọn Vệ Phất Thanh?

"Đại tỷ! Tỷ không sao chứ? Nhị tỷ và Tam tỷ nói tỷ bị người ta kéo đi, họ gọi muội đến tìm thì tỷ đã mất hút rồi. Họ nói tỷ tới đây."

Vừa ra ngoài, một thiếu niên tay cầm đại đao, mặc áo xanh trúc, vội chạy tới. Gương mặt thanh tú của hắn đầy lo lắng.

Giang Chỉ Phiến nhìn em trai mình, buột miệng hỏi: "Tiểu Lưu, ngươi thấy A Thanh thế nào? Nói thật cho đại tỷ nghe."

Giang Lưu nghe vậy, gương mặt búp bê lập tức nổi lên vẻ phẫn nộ, hắn nắm chặt đại đao trong tay, dứt khoát nói thật: "Chỉ được cái mã, dám làm không dám chịu, không xứng với đại tỷ!"

Ngay lập tức, Giang Lưu nhận một cú gõ vào đầu, bị Giang Chỉ Phiến túm tai lôi đi, vừa đi vừa trút giận.

Giang Lưu đầy ấm ức, hắn đã nói thật mà, lúc cúi đầu ủ rũ, vô tình nghe thấy động tĩnh trong tiểu viện, quay lại nhìn.

Thấy một nữ tu cầm một thanh kiếm hoa lệ, chuẩn bị vung lên với khí thế hừng hực, nhưng trước khi vung kiếm, nàng quay đầu nói: "Tỷ tỷ, tỷ đếm giúp muội nhé, đủ một vạn nhát là muội nghỉ!"

Giang Lưu mắt trợn trừng, bất giác nhớ lại, chẳng phải đó chính là nữ tu bên ngoài tiệm quần áo đã tuyên bố rằng màu vàng nhạt là màu yêu thích nhất của đại tỷ hắn sao?

Ngày nay kiếm tu có phải ai cũng chăm chỉ thế này không, đến dự tiệc ở phủ thành chủ mà vẫn không quên vung kiếm đủ một vạn lần?

Trong lòng Giang Lưu bất giác trào dâng một cảm giác lo lắng, chẳng lẽ đao tu lại có thể kém cạnh kiếm tu sao? Phải về ngay và vung đao hai vạn lần mới được!

Lúc ấy, trong đầu Thu Yến vang lên giọng nói lạnh lùng của hệ thống: "Nhiệm vụ [Tương thân tương ái] hoàn thành 100%, phần thưởng: Một viên lưu ảnh thạch."

Vừa nghe đến lưu ảnh thạch, Thu Yến lập tức hăng hái vung kiếm mạnh mẽ hơn.

Trời ạ! Lưu ảnh thạch!!!

Lưu ảnh thạch là một báu vật, ở Vô Vọng Giới có giá trên trời, một viên có thể đổi lấy một vạn thượng phẩm linh thạch. Thông thường, chỉ các đại môn phái mới có, dùng để ghi lại những sự kiện quan trọng, như kiếm ý của tiền bối, sự kiện lớn của môn phái hay những cuộc tỷ đấu giữa các cao thủ.

Thường chỉ có đệ tử ưu tú nhất trong các môn phái mới được phép xem để học hỏi. Dù hiện tại nàng chưa cần dùng đến, nhưng nếu một ngày nào đó túng thiếu, bán nó đi cũng sẽ kiếm được món hời lớn!

Cả buổi chiều, Thu Yến kiên trì vung kiếm trong tiểu viện, mồ hôi đầm đìa, Thu Tình đứng bên cạnh với ánh mắt ngày càng nghiêm nghị, mỗi khi thấy chiêu thức của nàng không chuẩn xác liền yêu cầu làm lại.

Thu Yến cảm thấy hối hận vô cùng vì đã để tỷ tỷ đếm giùm mình.

Ban đầu nàng còn nghĩ Ngao Húc và Tạ Kỳ Sam sẽ lấy cớ ghé qua, để nàng có thể nghỉ ngơi đôi chút.

Kết quả là chẳng ai đến, kể cả Tạ Kỳ Sam, tên xui xẻo ưa gây chuyện cũng biệt tăm.

Thu Yến không khỏi thắc mắc, liệu có phải có tình tiết gì mà nàng chưa biết khiến họ không tới.

Nhưng suy nghĩ kỹ, trong cốt truyện cũng chẳng có sự kiện gì đặc biệt, nên đành tạm gác lại, tập trung vào việc hoàn thành phạt vung kiếm trước mắt!

Đến khi trời tối, cánh tay nàng run rẩy, cuối cùng cũng hoàn thành nhát kiếm thứ một vạn dưới tiêu chuẩn cao ngất của Thu Tình, và nghe thấy hệ thống lạnh lùng báo "Phạt đã kết thúc" nàng đổ sụp xuống đất.

Ánh mắt Thu Tình tràn ngập yêu thương và tự hào: "Yến Yến đã lớn rồi, với sự cố gắng thế này, cảnh giới Trúc Cơ sẽ sớm đạt được thôi."

"...Cảm ơn tỷ tỷ đã khen."

Ai không biết còn tưởng nàng sắp phi thăng nữa!

Thu Yến vừa thở vừa cười, lòng cảm thấy cuộc sống hiện tại còn phong phú hơn nhiều so với thời ở đảo Đông Bồng Lai.

Tiệc sẽ chính thức diễn ra vào trưa mai.

Thu Yến tắm rửa sạch sẽ, chờ khi Thu Tình ngủ say, mới trở về phòng bên cạnh, bắt đầu cầm bút viết lên một quyển sổ nhỏ.

Thực ra cũng không hẳn là sách, mà giống như một quy tắc ứng xử, kiểu như các bộ “Nữ đức” hay “Nữ giới” của thời cổ đại.

Nàng dùng bút than viết vài chữ to trên trang đầu: "Sổ tay chuẩn mực nam đức."

Thu Yến dành nửa canh giờ, viết liền tám trang, đọc lại thấy từng chữ đều là tinh hoa, rồi cất quyển sổ vào túi trữ vật, lặng lẽ ra ngoài.