Quanh nàng đầy rẫy độc khí, với tu vi Trúc Cơ hiện tại, nàng không thể thanh tẩy, đành phải cắn ngón tay, dùng linh huyết đốt thành linh hỏa để đẩy lùi khí độc.
Lúc này, nàng chẳng còn nghĩ nhiều được nữa, trong lòng chỉ mong sớm tìm thấy muội muội.
---
Thu Yến tuy rằng rất yếu, nhưng nhờ nắm rõ những thiết lập trong cốt truyện, nàng hiểu không khí yên ắng đáng ngờ này có nghĩa là hiểm nguy đang rình rập trong bóng tối.
Nàng vô thức siết chặt thanh kiếm bảy màu trong tay.
Thật đáng tiếc, nếu Tạ Kỳ Sam không gặp Vệ Phất Thanh, thì nàng giờ đã có trong tay không ít phù lục hộ thân.
“Này, bóng đèn nhỏ, ngươi có chắc không đó? Không phải ngươi nói là mùi của sư phụ ngươi rất nồng sao? Có sai hướng không đấy? Ngươi nhìn mà xem, xung quanh ngoài độc khí với cây cối ra, đừng nói người sống ngay cả một cái vật sống cũng không có.”
“Ây da, tại ngươi cứ om sòm cả lên! Còn trách ta! Rừng Mê Chướng ngập độc khí, ngoài đám lão yêu ra thì có sinh vật nào sống nổi! Sư phụ ta ở hướng này mà, chỉ là… chỉ là mùi bị gián đoạn rồi, ta cần chút thời gian để xác định.”
“Lão yêu? Vậy... ngươi nhanh lên đi, bảo bối. Lỡ gặp thứ gì không hay, ngươi có biến thân thành yêu thú hung mãnh mà dọa nó bỏ chạy được không?”
“…Hừ! Ngươi khi nãy còn gọi ta là Bóng đèn nhỏ, giờ lại thành bảo bối?”
“Tiểu Hổ, sau này gọi ngươi thế có được không? Nhưng giờ ngươi mau tìm mùi đi. Linh lực của viên Tử linh thạch có hạn, hết linh lực là cả hai chúng ta toi đấy.”
Thu Yến lúc này cảm giác nguy hiểm dâng cao. Không biết là do Vệ Phất Thanh cùng Tạ Kỳ Sam vào rừng Mê Chướng, hay do bên Phật tử có gì bất thường, tóm lại, nàng cảm thấy lạnh sống lưng.
“Tiểu Hổ, sao ngươi cố ý lấy chân chặn đường ta?”
Đi được nửa đường, Thu Yến cảm thấy Bóng đèn nhỏ cố tình dùng chân gạt nàng, nàng có phần tức giận, đang trong cảnh căng thẳng mà lại còn trêu chọc nàng?
Bóng đèn nhỏ chớp chớp mắt, ngây ngô đáp: “Ta có làm gì đâu?”
Ngay lúc cậu nói xong, Thu Yến bỗng thấy chân mình bị thứ gì đó ẩm ướt, trơn nhớt quấn lấy như xúc tu của loài bạch tuộc.
Ngay lập tức, nàng nổi da gà, đứng đờ người, cả thở cũng không dám.
Bóng đèn nhỏ cúi đầu, cũng phát hiện ra điều bất thường, mắt tròn xoe.
Thu Yến vừa run lẩy bẩy nhưng cũng nhanh nhẹn rút thanh kiếm ra, chém thẳng xuống chân.
Dù chưa rõ đầu đuôi, nhưng thứ này nhìn là biết chẳng tốt lành gì.
Nhìn kỹ xuống, nàng thấy một cánh tay gãy tựa xúc tu bạch tuộc, nơi đứt gãy đang phát ra ma khí đen ngòm.
Nhát kiếm của nàng không khiến nó rời ra khỏi chân.
“Bảo bối, đây là thứ gì? Là cánh tay của ma tu phải không?” Gương mặt Thu Yến tái nhợt, tay vẫn run bần bật nhưng vẫn cố hỏi bóng đèn nhỏ.
Vừa đến đảo Đông Bồng Lai, nàng đã bị giam cầm làm chim hoàng yến trong l*иg, đâu từng thấy qua những thứ này, mọi hiểu biết chỉ là từ những trang sách chứ chưa hề nhìn thấy ngoài đời.
Thứ xúc tu này chắc là của ma tộc ngoài hải vực.
“Ngươi… ngươi mau vứt nó ra khỏi người! Để ma khí xâm nhập thể nội là phiền phức lớn đó! Lúc đó tâm ma sẽ bị khuếch đại, ngươi sẽ thành người bị ma vật chiếm thân!”
Bóng đèn nhỏ lập tức biến tay mình thành móng vuốt hổ, ra sức cào vào xúc tu đó.
Thế nhưng xúc tu ấy lại như mọc hàng trăm chiếc chân, thoăn thoắt bò lên người Thu Yến rồi hóa thành một luồng ma khí, xộc thẳng vào mũi nàng.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Cả hai đều ngây ra.
Bóng đèn nhỏ cũng hoảng hốt, hai ngày ngắn ngủi nhưng cậu cũng đã có chút tình cảm với Thu Yến, bèn nôn nóng hỏi ngay: “Ngươi có tâm ma gì chưa dứt điểm không? Có cái đau khổ gì ám ảnh không?”
Thu Yến suy nghĩ vài giây, thăm dò đáp: “Đến ngày lễ là ta béo lên ba cân?”
Bóng đèn nhỏ: “…”
Hai người đợi thêm một lúc, chỉ thấy Thu Yến cứ để mặc mấy luồng ma khí đen từ tai, mũi không ngừng tỏa ra, ngoài ra không hề có phản ứng xấu nào khác.
Trong mắt to của bóng đèn nhỏ đầy vẻ nghi hoặc, nghĩ bụng: hóa ra người này cũng không hẳn là vô dụng.
Thu Yến xấu hổ lấy tay bịt mũi rồi bịt tai, nghĩ thầm: Ma khí này quả nhiên là kỳ quái, đến bảy khiếu cũng bốc khói.
Đi được thêm đoạn, nàng dùng linh lực thanh tẩy độc khí xung quanh, trước mặt là hàng loạt thi thể cụt tay cụt chân, từng luồng ma khí đặc quánh xộc tới.
Trong màn sương đen, vang lên những tiếng rêи ɾỉ của ma vật, nghe chua chát đau đớn, như có kẻ đang nhốt cả một bầy ma sống trong cõi âm u tăm tối.
Thu Yến gắng sức mở to mắt cũng không thể nhìn thấu lớp sương, chỉ nghe thấy những tiếng rêи ɾỉ khiến nàng rợn người.
“Sư phụ!”
Bất ngờ, Bóng đèn nhỏ lao thẳng vào màn sương đen, giọng chứa đầy lo lắng và nôn nóng.
Thu Yến thấy cậu như sắp khóc, chưa kịp cản thì cậu đã phóng thẳng vào đó, tốc độ cực nhanh.
Nhưng rồi, cậu nhanh chóng bị một màn chắn vô hình bật ngược trở ra, và ngã vào vòng tay của Thu Yến.
Màn chắn này có sức mạnh đáng gờm, Bóng đèn nhỏ bị bắn ngược lại, rõ ràng sắc mặt đã tái đi.
Ngay sau đó, cậu mếu máo, mắt chớp chớp rồi nước mắt tuôn ra, chưa hết, hai cái tai hổ trắng muốt nhô lên từ trán bóng loáng của cậu.
Thu Yến: “…”
Nàng biết tình hình này không thích hợp để làm chuyện đó, đáng lẽ phải an ủi cậu, hỏi xem tại sao lại khóc, nhưng nàng không kìm được, bèn thò tay ra bóp bóp đôi tai lông xù ấy.
Bóng đèn nhỏ lúc này chẳng để ý đến hành động vô lễ của nàng, nước mắt cậu chảy ròng ròng: “Sư phụ… Sư phụ…”
“Sư phụ ngươi sao rồi? Ngươi vừa thấy gì?” Thu Yến hỏi, không quên việc chính.
Bóng đèn nhỏ túm lấy tay nàng, vừa khóc vừa nói, thở không ra hơi: “Ngươi không sợ ma khí nhập thể, chắc chắn có thể xuyên qua kết giới của sư phụ. Mau vào cứu sư phụ ta, người đang rất nguy kịch, người đã nhập tâm ma rồi, không biết còn trụ được bao lâu nữa. Ta vừa thấy người khoanh chân giữa bọn ma tu, toàn thân bao bọc trong ma khí, bọn ma tu muốn thịt người, tình hình xấu lắm…”