Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 22: Vệ Phất Thanh là người như thế?

“Ma tu trong rừng Mê Chướng tổng cộng có hơn chục tên, trong đó còn có một kẻ đã đạt đến Hóa Thần. Đã có mấy tu sĩ tử vong, Phật tử đã lập kết giới bảo vệ chúng ta trong sơn động rồi tự lấy thân làm mồi nhử để dẫn dụ bọn ma tu rời đi. Khi đó, trong thể nội Phật tử đã bị ma khí xâm nhập, tình hình quả thật chẳng khả quan chút nào.”

“Ngươi nói muội muội ta đi tìm Phật tử, vậy chẳng phải là con bé đang lao đầu vào hiểm cảnh hay sao?”

“Lúc ta rời đi, muội muội ta mới nhờ vào đống linh dược mà miễn cưỡng bước vào Luyện Khí. Gặp phải những ma tu đó, chẳng phải là con bé chỉ như quả dưa bở mặc họ muốn làm gì thì làm?”

“Còn nữa, muội ta luôn ở đảo Đông Bồng Lai dưới sự trông coi của A Thanh, sao lại một thân một mình đến nơi nguy hiểm như vậy? Hay ngươi là kẻ đã lừa con bé đi?”

Ngao Húc đối diện với ánh mắt sắc bén của nữ thần trong lòng, tâm trí đã rối loạn nay càng bối rối hơn, gương mặt đỏ bừng, miệng mấp máy hồi lâu mới thốt ra một câu rõ ràng:

“Vệ Phất Thanh là tên khốn!”

Biết Thu Tình sẽ chẳng tin vào lời mình, Ngao Húc liền đưa ra cuốn bút ký mà Thu Yến đã ghi lại rồi trao cho Thu Tình.

“Điều này... tuyệt đối không thể!”

Thu Tình nhìn vào những dòng ghi chép trong cuốn nhật ký mà Ngao Húc đưa, sắc mặt trắng bệch, môi không còn chút huyết sắc. Đôi tay nàng siết chặt cuốn sổ nhỏ, trong mắt tràn đầy vẻ không tin, nhưng ngoài sự phủ nhận ấy, còn có cả nỗi xót xa đau lòng.

Nàng không tin Vệ Phất Thanh là người như vậy. Hắn vốn là một kẻ lạnh lùng xa cách, ngoài việc chuyên tâm tu luyện tăng cường sức mạnh, hắn chỉ có khát vọng sớm tiêu diệt ma tộc ngoài hải vực, nào có chút tâm tư khác.

Nàng đã ở bên hắn bao lâu nay, hắn chưa từng có một chút biểu hiện nào dành cho nàng, làm sao lại có thể xem Thu Yến là kẻ thay thế nàng?

Khi Ma Tôn Hắc Quỷ bắt nàng làm con tin, hắn cũng đã vì đại nghĩa mà không chút do dự đâm xuyên qua thân nàng để chém kẻ thù ở phía sau.

Khi hắn không để ý đến nàng mà gϊếŧ nàng, tim nàng đã nhói đau, nhưng sau cơn đau ấy, nàng lại hiểu được, hành động của Vệ Phất Thanh là vì toàn bộ giới tu tiên, để từ đây không còn ma tu quấy nhiễu.

Nhưng... những dòng chữ trong cuốn sổ này rõ ràng là nét bút của muội muội nàng.

Nếu những gì được ghi chép đều là thật, thì trong năm qua muội muội nàng đã chịu bao nhiêu khổ sở? Vệ Phất Thanh thực sự có tình cảm với nàng sao?

Các khớp ngón tay của Thu Tình trắng bệch, vành mắt ửng đỏ, đôi mắt mỹ lệ chứa đầy nước, nhưng nàng cố kìm nén để không cho nước mắt rơi xuống.

Nàng phải nhanh chóng tìm thấy muội muội mình và làm rõ tất cả mọi chuyện.

Trong sơn động, phần lớn tu sĩ đều bị thương nặng, may mà trong số họ có một y tu từ dược tông, phụ thuộc gia tộc Tạ ở vùng Kiềm Bắc, nhờ đó mà mọi người trong động đã tạm thời thoát khỏi tử vong.

Ngao Húc ăn vào viên giải độc đan mà y tu đưa cho, sau một hồi, độc khí trong người tiêu tan gần hết, cảm giác khó chịu cũng dần biến mất.

Ngao Húc đứng dậy, cúi chào y tu: “Đa tạ các hạ đã tặng thuốc, không biết danh tính cao nhân là gì?”

Gương mặt mỹ miều tựa thiếu nữ của y tu hờ hững đáp lại, đưa tay ra hiệu: “Ngươi định uống thuốc mà không trả tiền ư? Một viên giải độc đan là một trăm linh thạch thượng phẩm, dược thảo của ta quý lắm đấy, ăn được thuốc của ta là ngươi có phúc rồi.”

Ngao Húc: “…”

Hắn đành ngậm ngùi lấy ra một trăm viên linh thạch thượng phẩm từ túi trữ vật.

Y tu mặt ngoài thản nhiên, trong lòng thầm nhủ: Được, tên này là đối tượng có thể hố một mớ.

Đợi đến khi Ngao Húc quay lại nhìn Thu Tình, trông thấy ánh mắt nàng ngấn lệ, hắn không khỏi xót xa, bước lên phía trước một bước:

“Thu cô nương…”

Thu Tình nghe thấy tiếng gọi, lập tức kìm lại cảm xúc, xoay tay thu cuốn nhật ký vào túi trữ vật.

“Bọn ma tu vẫn đang ẩn núp trong rừng Mê Chướng này, chờ thời cơ hành động. Ta không yên tâm về muội muội mình, mong Ngao công tử ở lại đây chăm sóc mọi người, để ta đi tìm muội muội và Phật tử.”

“Thu cô nương, nếu quả thực Phật tử đã dẫn dụ ma tu đi xa, vậy lúc này cô nương đi sẽ rất nguy hiểm, thân thể cũng bị thương không nhẹ, chi bằng để ta đi, cô nương ở lại đây. Kết giới mà Phật tử lập ra rất mạnh, chỗ này an toàn hơn nhiều.”

Ngao Húc vội nói, gương mặt thư sinh thanh nhã đối diện với ánh mắt của Thu Tình thì đỏ bừng, lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Thu… Thu cô nương, ta nhất định… nhất định sẽ đưa tiểu muội của cô nương an toàn trở về.”

Thu Tình lại lắc đầu: “Muội muội ta đang gặp nguy, sao ta có thể yên tâm mà ở lại đây được?”

Trong giọng nói êm ái của nàng chứa đựng ý kiên quyết: “Ta phải đi tìm muội muội, chuyện này cứ theo như ta nói, Ngao công tử hãy ở lại đây chăm sóc mọi người.”

“Thu cô nương…”

“Công tử, thân thể của ta khác với người khác, đối phó với ma tu ta có cách riêng. Công tử xem, so với mọi người ở đây thì vết thương của ta cũng nhẹ hơn, ta làm được.”

Thu Tình cắt ngang lời của Ngao Húc.

Ngao Húc gấp đến mức quên cả lắp bắp: “Nhưng, Thu cô nương, chẳng phải cô đã đạt Kim Đan rồi sao? Sao giờ lại tụt xuống Trúc Cơ? Không được, cô nương mà gặp ma tu Hóa Thần thì…”

Thu Tình nghe hắn lải nhải, đầu nhức bưng bưng, bèn đưa tay chạm vào môi Ngao Húc, dịu dàng nói: “Công tử, hãy ở đây chờ ta.”

Ngao Húc ngẩn người tại chỗ, rồi đỏ mặt gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, đến lời cũng chẳng thốt ra được, chỉ biết dõi theo bóng dáng mỹ lệ của Thu Tình rời đi, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Thu Tình dựa theo phương hướng đã bàn bạc với Phật tử mà đi tiếp.