Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 15: Vệ Phất Thanh tìm đến

Tạ Kỳ Sam tiến lại xem tờ công văn, lập tức cười khẩy một tiếng, khóe môi nhếch lên, bộ dáng như xem thường tài vật.

Nghe thấy hai từ "Phật tử", bóng đèn nhỏ đang cúi gặm thịt thì ngẩng lên ngay.

Mặt mũi dầu mỡ nhễ nhại, miệng ngậm đầy thịt, định nói gì đó, nhưng nếu mở miệng thịt sẽ rớt ra, bèn cố nuốt hết vào trước.

Phật tử Thiên Phật Môn cũng có mặt trong rừng Mê Chướng!

Thế thì càng phải đi!

Thu Yến nghe xong lời của Tạ Kỳ Sam, càng thấy mình nhất định phải đi chuyến này.

Nàng săm soi bộ dáng sáng chói của vị nhị công tử này, đôi mắt lập tức sáng rỡ.

“Tạ nhị ca đây dung mạo đoan chính, khí phách rồng bay phượng múa, đôi mắt ánh lên sự thông tuệ hiếm có, hẳn là rừng Mê Chướng đối với nhị ca chẳng đáng gì. Nếu tỷ tỷ biết được nhị ca dũng mãnh vào rừng cứu người thế này, chắc chắn sẽ có cái nhìn khác hẳn về nhị ca cho mà xem!”

Tạ Kỳ Sam nghe vậy, hai mắt sáng lên như muốn bay lên trời.

“Tiểu muội muốn đi à? Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.”

Thu Yến dùng truyền tín ngọc giản để lại lời nhắn cho Ngao Húc, bảo rằng nàng cùng Tạ Kỳ Sam ra ngoài dạo một vòng thành Thiên Khiếu.

Rồi nàng kéo tay bóng đèn nhỏ, gương mặt tràn đầy cảm kích: “Tạ nhị ca cũng biết, tiểu muội chỉ là một kẻ luyện khí yếu ớt, lại còn mang theo con nhỏ, cần có chút bùa hộ thân, Tạ nhị ca hào phóng giàu có như thế, nhất định sẽ mua giúp hai mẹ con vài tấm bùa phòng thân để tránh nguy hiểm, phải không?”

Tạ Kỳ Sam nhìn về phía bàn, thấy một chồng bát đĩa chồng chất cao ngất ngưởng, vô thức siết chặt túi trữ vật, trong lòng ngờ ngợ không biết linh thạch có đủ không.

Vì phụ thân hắn quản tiền bạc của hắn cực kỳ chặt.

Thu Yến liếc mắt một cái, chớp chớp mắt: “Con nít đang tuổi lớn mà, chẳng lẽ Tạ nhị ca không có nổi chút linh thạch đó sao?”

“Hôm nay ta sẽ đưa tiểu muội đi dạo hết thành Thiên Khiếu!”

Bị đυ.ng trúng chỗ đau, Tạ Kỳ Sam mặt đỏ bừng, đứng bật dậy, nói ngay.

Vậy là Thu Yến dẫn theo bóng đèn nhỏ đang miệng đầy thịt, thẳng tiến cửa hàng bùa hộ thân.

Sau lưng bọn họ là một Tạ Kỳ Sam rực rỡ trong bộ trang phục vàng óng ánh lấp lánh đi theo.

Nói thật, giữa bầu không khí trầm buồn của thành Thiên Khiếu lúc này, nhóm người họ sáng chói vô cùng nổi bật.

Vệ Phất Thanh thu liễm khí tức, cải trang thành một tu sĩ bình thường, chỉ dẫn theo tên đao tu bên cạnh.

Hắn cùng các đệ tử và thủ hạ trong đảo chia nhau vào thành Thiên Khiếu, đệ tử đi gặp các môn phái khác, còn hắn cùng đao tu đến để tìm Thu Yến.

Vừa vào thành, điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là bóng dáng vàng chói lọi trước mặt.

Lúc đó, cả người hắn cứng đờ, ký ức kinh hoàng như cơn sóng tràn về nhấn chìm hắn.

Khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Vệ Phất Thanh, đôi môi đều tái nhợt.

Đao tu chẳng biết đầu cua tai nheo gì, bị Vệ Phất Thanh kéo đi, cũng không còn tâm trí đâu mà xem ngọc giản.

Gã trông thấy Thu Yến và bóng đèn nhỏ, vội vàng, miệng lỡ buột ra điều gây chú ý nhất trước mắt:

“Đạo quân, thấy màu vàng rực kia không?”

Vệ Phất Thanh như lại chìm trong cái ao vàng kia… hơi thở nghẹn lại, hắn quay sang một bên rồi nôn khan.

Sắc mặt hắn khi ấy tái như quả mận xanh, không chút sắc hồng.

“Ngậm miệng lại!”

Hắn quát lớn, giọng nói lạnh lùng đầy uy áp khiến gã đao tu bên cạnh chịu không nổi, hai đầu gối mềm nhũn mà khuỵu xuống, mặt đối diện Vệ Phất Thanh.

Một kẻ cao to, vạm vỡ ba trăm cân, cúi lạy một cái thôi mà cũng đủ làm đá xanh dưới chân nứt toác ra.

Gã đao tu chẳng dám hé răng nửa lời, toàn thân run rẩy, trong lòng thầm nghĩ chẳng hiểu vừa rồi mình lỡ miệng câu nào.

Định mở miệng xin tha, nhưng chẳng hiểu sao, lời đến đầu môi lại hóa thành: “Đạo quân, nữ tu kia đang ở trước mặt tên tu sĩ mặc toàn đồ vàng đó…”

Vệ Phất Thanh hất mạnh tay áo, khiến gã đao tu vốn chỉ mới tu đến Trúc Cơ kỳ bị ép phải ngậm luôn thanh đại đao cũng nặng ba trăm cân vào miệng, lập tức câm bặt.

Tai hắn cuối cùng cũng yên tĩnh lại, cơn buồn nôn cũng giảm đi đáng kể.

Khi Vệ Phất Thanh ngẩng đầu lên, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, đôi mắt đen sâu của hắn lúc này như bị sương mù che phủ, rõ ràng là cơn buồn nôn vẫn chưa dịu hẳn.

Nghĩ đến những gì Thu Yến đã làm với mình, môi hắn mím chặt lại, lòng chỉ muốn tóm lấy nàng mà nhốt vào tháp cao, nghiến ngấu tra tấn một trận cho bõ tức.

Chỉ có như vậy mới dập tắt được cơn giận trong lòng hắn.

“Đừng bao giờ nhắc đến chữ ‘vàng’ trước mặt ta nữa.”

Giọng của Vệ Phất Thanh lạnh buốt, đôi mắt nhìn gã đao tu như nhìn vào một người đã chết.

Gã đao tu thấy rất ấm ức, nhưng nhớ lại mùi hôi kinh hoàng trên đảo Đông Bồng Lai, trong lòng có cả mớ thắc mắc nhưng không dám hỏi.

Vệ Phất Thanh nhíu mày, hơi lưỡng lự, gương mặt lạnh lùng vẫn phảng phất vẻ kiềm chế, nhưng hắn vẫn nhấc chân, đi về phía kẻ mặc áo vàng khi nãy.

Lúc ấy, Thu Yến đang run bần bật, nắm chặt tay bóng đèn nhỏ, lẩn trốn trong hẻm nhỏ.

Dù vậy, lòng căng thẳng nhưng nàng vẫn không kìm được mà rướn đầu nhìn ra ngoài.

Vừa ngó ra, quả nhiên thấy Vệ Phất Thanh đã cải trang cùng với gã đao tu lực lưỡng, đang thẳng tiến về phía tiệm bùa hộ thân mà nàng tính ghé vào khi nãy.

Nàng vội thụt đầu lại, tay ôm lấy ngực, thở ra nhẹ nhõm.

Hú hồn!

“Ta đã nói rồi, ta ngửi thấy mùi hôi của tên đao tu đó mà.”

Bóng đèn nhỏ lúc này đã nuốt xong miếng thịt, giọng non nớt mà lanh lợi, lời nói như thể đang đợi được Thu Yến khen ngợi.

“Tiểu hổ giỏi quá!”

Thu Yến lấy tay lau miệng cho bóng đèn nhỏ, hai mắt cười híp lại.

“Nhưng ngươi kéo ta làm gì chứ?! Tên đao tu đó có dám làm gì ta ở thành Thiên Khiếu này đâu!”