Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 14: Nhiệm vụ: Giải cứu con trai thành chủ

Thu Yến nín thở, biết ngay không đơn giản, chỉ nghe hắn nói: “Trên đời này chỉ có ta mới xứng với Tình nhi thôi!”

Ngao Húc ở bên cạnh cười nhẹ, phong thái hào hoa phong nhã, nhưng câu nói thì lại có chút không mấy nhã nhặn, dù rằng Thu Tình không có mặt ở đây, nhưng mầm mống cảnh “chiến trường Tu La” đã manh nha.

Hắn bảo: “Tiểu muội đã nói thẳng với ta, Thu Tình tiên tử và ta là người thân thiết nhân thiên hạ. Hơn nữa, thanh danh của một nữ tử cực kỳ quan trọng, dù trong giới tu tiên cũng không thể để ai tùy tiện bôi nhọ. Tại hạ chưa từng nghe nói Thu Tình tiên tử cùng người kết thành đạo lữ, mặt của Tạ huynh có lẽ phải đem đặt nơi kết giới ngoài hải vực, là đã có thể chống đỡ bằng tường thành dày nghìn trượng!”

“Phì——!”

Thu Yến thật sự nhịn không nổi, bật cười thành tiếng.

Ngao Húc quả là một người rất thú vị!

Trong sổ tay của nàng, nhất định phải thêm điểm!

Tiếc là lời lẽ đanh thép của hắn rốt cuộc lại như đấm vào bịch bông, chẳng thể lay chuyển nổi kẻ mù chữ như Tạ Kỳ Sam.

Tạ Kỳ Sam chớp chớp đôi mắt hình én đen nhánh, quay đầu nhìn Thu Yến: “Hắn nói cái gì thế?”

Ngao Húc: “……”

Đúng là gặp phải kẻ thô bỉ, mắng người mà phải giải thích, mất cả thú vị!

Thu Yến nghĩ đến cách khác, giờ đây hai vị nam phụ có chút quan trọng trong sách đã xuất hiện, có lẽ đã đến lúc bắt đầu cuộc cạnh tranh lành mạnh.

Mà Tạ Kỳ Sam chính là một cái radar định vị ngược, chi bằng cứ nói cho hắn biết tỷ tỷ Thu Tình đã sống lại, đang ở trong thành Thiên Khiếu, rồi sau đó cứ tìm theo hướng ngược lại với hắn, thế nào cũng tìm ra đúng chỗ của tỷ tỷ.

Thu Yến lập tức ngắt lời cuộc đấu khẩu của hai nam phụ, trầm ngâm rồi nói:

“Thực ra ta đến thành Thiên Khiếu là vì tỷ tỷ ta đang ở trong thành.”

“Cái gì? Tình nhi còn sống?!”

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, Tình nhi thật sự đang ở trong thành Thiên Khiếu!”

Ngao Húc kích động vui mừng, sắc mặt trắng trẻo nhã nhặn của hắn cũng đỏ ửng cả lên.

Tạ Kỳ Sam thì cười nhếch môi một cái, dáng vẻ như sớm đã nắm rõ chân tướng, rất đắc ý.

Hai người đều bị vây trong thiết lập nhân vật của mình, chẳng ai nghi ngờ lời của Thu Yến.

Tốt lắm, mọi việc đều trong tầm tay nàng!

Thu Yến siết chặt nắm tay!

“Chúng ta đừng phí thời gian, hãy tìm chỗ nào ngồi lại bàn kế hoạch tìm tỷ tỷ đi!”

“Được!”

“Tất nhiên!”

Bóng đèn nhỏ và Âu Dương Doanh Doanh còn đang chưa hiểu mô tê gì, thì đã bị Thu Yến mỗi tay kéo một người đi theo Ngao Húc.

...

Ngao Húc đưa cả bọn về lại Xuân Cảnh Lâu, sau đó hắn đi gặp sư thúc của Vạn Chiếu Thư Viện.

Âu Dương Doanh Doanh cũng quay về khách điếm Hạ Hành của Thanh Hư Kiếm Tông.

Thế là, trong đại sảnh chỉ còn lại Tạ Kỳ Sam không ai để ý đến, bóng đèn nhỏ mải mê gặm thịt, và Thu Yến tạm thời chưa biết đi đâu, ngồi trong Xuân Cảnh Lâu.

Trong sảnh có vài nhóm tán tu và đệ tử các môn phái khác, giờ đây mọi người không hiểu đang ngồi trước bàn xem cái gì mà chăm chú vô cùng.

Có người còn xem đến đoạn kích động, đập bàn mà quát lên: “Đúng là quá đáng! Thật không thể chịu nổi!”

Thu Yến không nghĩ tới việc họ đang xem kiệt tác của mình, nàng cầm tờ công văn tìm người mà tiểu nhị vừa đưa, cúi xuống xem.

Đó là công văn của thành chủ thành Thiên Khiếu, tìm kiếm con trai thành chủ, đã mất tích trong rừng Mê Chướng bên ngoài thành, nếu ai tìm được, sẽ được thưởng một vạn linh thạch thượng phẩm.

Thu Yến xem xong công văn, trong lòng hơi động.

Một vạn linh thạch thượng phẩm, đúng là số tiền rất lớn, nhưng nàng chỉ là một luyện khí kỳ, đi vào mà không tìm thấy người, e là cũng bỏ mạng luôn.

Thôi thì cứ nghĩ thế thôi, kẻ yếu đuối đâu dám mơ xa.

Đúng lúc đó, âm thanh của hệ thống lại vang lên, vẫn vô cảm như mọi khi: “Đinh, nhiệm vụ [Giải cứu con trai thành chủ] đã được kích hoạt, thời gian còn lại: hai ngày rưỡi.”

Thu Yến: “……”

Khoan đã, hai ngày rưỡi?

Sao lại vừa khéo còn hai ngày rưỡi chứ không phải hai ngày hoặc ba ngày rưỡi?!!

Nhiệm vụ [Xuống núi tìm tỷ] của nàng cũng chỉ còn đúng hai ngày rưỡi, chẳng lẽ hai nhiệm vụ này có liên quan?

Cứu con trai thành chủ là sẽ tìm ra Thu Tình?

Không, không đúng. Khả năng lớn hơn là Thu Tình và con trai thành chủ đều đang ở một chỗ.

Rừng Mê Chướng vốn là kết giới bảo vệ thành Thiên Khiếu, con trai thành chủ hẳn sẽ không dễ gì bị lạc trong đó.

Từ nhỏ lớn lên ở đây, trừ phi hắn ngốc nghếch mới lạc ngay tại nhà mình chứ.

Ai cũng biết nơi nào có nữ chính, nơi ấy tất sẽ phát sinh những kỳ ngộ khác thường.

Chắc chắn là Thu Tình sống lại tại đây, tạo nên kỳ ngộ đặc biệt, thành ra mới khiến thiếu gia thành chủ gặp họa.

Trong sách chỉ miêu tả rằng Vệ Phất Thanh tìm thấy Thu Tình ở thành Thiên Khiếu, sau đó chính là chuỗi tình tiết ngọt ngào đầy cảm xúc. Nhưng còn tìm thấy bằng cách nào, tìm thấy ở đâu thì tác giả lại không viết.

Thu Yến lập tức quyết định phải tiến vào rừng Mê Chướng!

Nhưng trước đó, phải chuẩn bị một chút, mua thêm vài tấm bùa hộ thân các loại.

Nếu không, nàng sợ người còn chưa tìm thấy đã mất mạng rồi.

Dù là dự tính kéo theo Ngao Húc và Tạ Kỳ Sam cùng vào, nhưng lỡ chia nhau ra thì nàng cũng chỉ có thể dựa vào bản thân.

Khổ một nỗi, trong tay nàng chẳng có bao nhiêu tiền!!

Vệ Phất Thanh keo kiệt bủn xỉn, bình thường đến một xu cũng chẳng cho nàng, nàng khổ sở lắm mới tích góp được một ít thì cũng đã xài hết vào mớ trang bị để chạy khỏi đảo Đông Bồng Lai rồi.

Giờ trong tay chỉ còn lại trăm linh thạch hạ phẩm và một khối linh thạch thượng phẩm do Ngao Húc cho.

“Tiểu muội, muội định vào rừng Mê Chướng sao? Vì một vạn linh thạch thượng phẩm sao, không đáng đâu, nghe đâu Phật tử của Thiên Phật Môn đã vào rừng tìm con trai thành chủ rồi, đi một ngày rồi vẫn chưa thấy trở ra, tiểu muội chỉ mới luyện khí, đừng có phí sức.”