Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 4: Náo loạn đảo Đông Bồng Lai

Thu Yến lấy từ trong túi ra một hộp bánh bạch đường cao, rồi tìm một loại thuốc xổ mạnh nhất.

Sau đó, nàng cẩn thận nhúng từng miếng bánh vào bột thuốc xổ.

Loại thuốc xổ này cũng là do trước đó nàng nhờ người từ bên ngoài mang về. Dù sao, đi xa nhà cần có chút đồ dùng thiết yếu.

Thu Yến lại cẩn thận và đau lòng lấy ra hai tấm phù lục, vo tròn lại rồi nhét vào ống tay áo.

Đây cũng là phù lục mà nàng đã tốn một khoản lớn để mua từ bên ngoài, có sức công phá mạnh mẽ, đủ để cứu mạng trong tình huống khẩn cấp.

Vệ Phất Thanh đợi đến mức cực kỳ thiếu kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn cần Thu Yến để xác định chính xác vị trí của Thu Tình.

Hắn cầm kiếm định chém tan Niệm Tình Uyển.

Thu Yến đã bước ra.

Trên gương mặt nàng là vẻ luyến tiếc, tay cầm một miếng bánh bạch đường cao.

Thấy Vệ Phất Thanh, Thu Yến cúi đầu.

"Tỷ tỷ rất thích ăn bạch đường cao, trước đây cũng thường làm cho đạo quân và ta cùng ăn. Ta chưa từng nói với đạo quân, thực ra khi đó tỷ tỷ làm bạch đường cao, vẫn còn lại một miếng, ta vẫn luôn cất trong túi trữ vật..."

“Đây là bánh do chính tay Tình nhi làm sao?”

Vệ Phất Thanh cắt ngang lời nàng, hít sâu một hơi, giọng có chút run rẩy.

Thu Yến gật đầu, làm như định đưa miếng bánh lên miệng.

Nhưng đột nhiên nàng nghĩ đến Vệ Phất Thanh, liền ngẩng đầu lên: "Đạo quân có muốn nếm thử miếng bánh bạch đường cao cuối cùng mà tỷ tỷ để lại không?"

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng phủ một lớp mờ mịt, nước mắt như muốn tuôn trào.

Vệ Phất Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: "Đồ của Tình nhi, tại sao ngươi không sớm đưa cho ta?!"

Hắn đưa tay thon dài, cầm lấy miếng bánh, định dùng khăn bọc lại.

Nhưng bọc được một nửa, trong mắt hắn lại hiện ra hình ảnh Thu Tình bưng đĩa bánh đi về phía mình.

Đôi mắt lạnh nhạt của nàng, chỉ khi thấy hắn ăn món điểm tâm nàng làm, mới có thể bừng lên niềm vui.

Nghĩ tới đây, Vệ Phất Thanh đã không tự chủ được mà cắn một miếng bánh bạch đường cao.

Thu Yến nhìn thấy vậy, gương mặt như đeo lên chiếc mặt nạ đau khổ, như tiếc nuối món bánh của tỷ tỷ lại bị hắn ăn mất.

Cuối cùng, nàng không nhịn nổi, che miệng cố giấu đi nụ cười.

Một lát nữa thôi, ngươi sẽ trở thành chiến sĩ phun ‘mây nấm’ đầu tiên của giới nam chính cho mà xem!

Nàng thúc giục: "Đạo quân, đi thôi!"

Trên đảo Đông Bồng Lai còn có bốn vị trưởng lão trấn giữ, nhưng với tư cách đảo chủ, Vệ Phất Thanh nói đi là đi được ngay.

Vệ Phất Thanh mặt lạnh như tiền ăn hết miếng bánh, trong lòng chỉ nghĩ đến hình ảnh của Thu Tình, không để tâm đến Thu Yến, liền ngự kiếm bay lên.

Thu Yến nhảy lên theo.

Sau đó nàng âm thầm đếm ngược trong lòng, và len lén di chuyển về phía cuối kiếm, sẵn sàng bịt chặt mũi.

Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn...

Sắc mặt lạnh lùng bí ẩn của Vệ Phất Thanh thay đổi.

"Phụt—!"

Thu Yến nghe thấy hắn thả một tiếng "phụt" lớn vô cùng, vang dội cả không trung.

Khi bụng đau, đừng bao giờ tin tưởng bất cứ cái rắm nào, đó là kinh nghiệm quý báu của các bậc tiền bối.

Thu Yến còn nhìn thấy tà áo trắng thướt tha của hắn bị thổi bùng lên.

Không khí trong phút chốc lặng ngắt như tờ, nàng như thể nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn.

Có lẽ là tiếng lòng tự trọng của nam chính cao quý lạnh lùng Vệ Phất Thanh chăng.

Thu Yến khẽ nói: "Phía dưới là nơi ở của đệ tử mới nhập môn, có xây nhà xí lớn, có lẽ là do bánh bạch đường cao của tỷ tỷ để lâu... nên bị hỏng."

Giọng của Vệ Phất Thanh khàn đi vài phần, nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lùng của nam chính: "Chỉ là chút điểm tâm hỏng mà thôi."

Hắn giơ tay vận linh khí điều chỉnh trong cơ thể, như muốn xoa dịu cảm giác khó chịu.

Nhưng hoàn toàn vô ích, cảm giác càng lúc càng tệ hơn.

Thu Yến trong lòng cười tủm tỉm, điều này đương nhiên rồi, loại thuốc xổ này đặc chế cho tu sĩ, linh khí càng vận trong bụng thì lát nữa cảm giác "bùng nổ" sẽ càng mãnh liệt.

Vệ Phất Thanh làm sao chịu nổi cái cảnh này, hắn thật sự chịu không thấu nữa rồi.

Nhưng hắn vẫn cố giữ dáng vẻ nam chính, đưa Thu Yến đáp xuống phía dưới, giọng nói trầm thấp mà bá đạo: "Ở đây đợi ta."

Thu Yến nhìn thấy mặt Vệ Phất Thanh xanh mét, nhưng bước chân thì cực nhanh, đầu óc không kịp nghĩ gì, chỉ lao tới cái hố phân khổng lồ mà hắn đã dùng kiếm khí vạch ra.

Vòng ngoài được dựng tạm bằng vài cây cỏ tranh đơn giản.

Sau khi đáp xuống đất, Thu Yến nhanh chóng quan sát xung quanh, không có ai, lập tức chạy đến chuồng ngỗng, thả hết lũ ngỗng ra, cầm lấy một nắm thức ăn, rải về phía nhà xí.

Đồng thời, nàng chạy tới chuồng lợn.

Nàng bịt mũi, mở cửa chuồng.

Rồi nàng lấy ra hai lá phù lục, nhanh chóng leo lên chỗ cao, thuần thục niệm chú dẫn linh khí mà nàng đã học thuộc lòng, một tấm ném vào đống phân lợn, tấm kia ném về phía nhà xí.

"Ầm ầm ầm~~" Những chú lợn sạch sẽ hoảng loạn chạy tán loạn.

"Cạp cạp cạp~~~" Lũ ngỗng giận dữ lao tới mổ bất cứ ai thấy.

"Rầm—!" Nhà xí tạm bợ rốt cuộc cũng sập.

Mọi âm thanh hòa vào nhau, cùng với một mùi kinh tởm xộc thẳng vào mũi.

Mùi xông thẳng lên.

Mùi hôi, tiếng ồn, đan xen, khiến đệ tử xung quanh đều bị thu hút mà đến.

Không biết ai đó hét lên: "Đạo quân ở phía dưới!"

Tiếp theo là giọng thứ hai: "Lũ ngỗng đang đập loạn trong hố, giẫm lên mặt đạo quân! Còn mổ đạo quân nữa!"

"Lợn điên rồi, chạy loạn khắp nơi, phân bay tứ tung!"

Người càng lúc càng đông.

Dường như đã rất lâu rồi đảo Đông Bồng Lai chưa có cảnh náo nhiệt thế này.

Trời lúc này bỗng đổ tuyết.

Có lẽ đó cũng là tuyết trong lòng của Vệ Phất Thanh.

Chỉ là, tuyết trắng tinh khiết vừa rơi xuống, lập tức bị nước phân bắn lên làm nhuộm thành màu đất, tỏa ra một mùi kinh khủng.

Thu Yến không kịp thưởng thức sắc mặt của Vệ Phất Thanh, nhanh chóng lùi về phía sau đám đông.

Nàng lập tức sử dụng lá bùa bay duy nhất mà nàng đã tốn cả đống tiền để mua, nhanh như chớp bay ra phía bờ biển.

Vừa đến trên mặt biển, lá bùa lập tức mất tác dụng, nàng lao thẳng xuống.

Thu Yến ngay lập tức lấy chiếc bè cao su từ túi trữ vật ra, ôm chặt rơi xuống, đập mạnh xuống nước.

Sau đó, nàng nhanh chóng lấy ra một lá bùa tốc độ dán lên bè.

"Vυ't——!"

Chiếc bè như tên lửa, Thu Yến nằm trên đó, lao đi trên mặt biển còn nhanh hơn cá mập đang bị đói.

Một loạt thao tác, có thể gọi là thành thạo như mây trôi nước chảy.

Tuyết nhanh chóng phủ đầy lên người nàng, nhưng tay nàng bám chặt lấy chiếc bè không dám nới lỏng.

Nàng cuộn mình trong bộ y phục tằm lửa mà Thu Tình mặc khi ra ngoài đánh yêu quái, không cảm thấy lạnh chút nào.

Đôi mắt của Thu Yến sáng rực, nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Lúc này trời đã chuyển từ tối sang sáng, mặt trời đang từ từ nhô lên từ phía đông.

Trong làn sương mù, nàng như thấy ánh sáng xa xa.

Tốt lắm, ánh bình minh của chiến thắng đang ở ngay trước mắt.

Nàng hít một hơi dài.

Nàng tuyệt đối không thể để cái tên chó Vệ Phất Thanh kia bắt được. Với hào quang nhân vật chính của hắn, sau này nhất định sẽ tra ra chân tướng.

Lúc đó, tên đàn ông cặn bã trong cơn phẫn nộ sẽ làm gì, nàng không thể tưởng tượng cũng không muốn trải qua.

Lúc này, một đêm đã trôi qua!

Thu Yến đã gần tới bờ, chuẩn bị tăng tốc lên bờ.

Nàng đi quá nhanh, chiếc bè cao su nhanh chóng lao khỏi mặt nước, theo quán tính bay lên không trung.

Quả nhiên là, trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy—

Đến khi đạt tới điểm cao nhất, chiếc bè rơi xuống.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nàng thấy bên dưới có người.

Trên đầu người đó hình như phát sáng lấp lánh như một chiếc bóng đèn nhỏ.