Đêm Nào Phật Tử Cũng Muốn Độ Ta

Chương 3: Chiến sĩ phun máu

Không khí trong giây phút đó như đông cứng lại.

Sư đệ không rõ tên với biểu cảm khó tả: "Sư tỷ, đạo quân nhất định muốn tỷ quay về."

Bộ não của Thu Yến bắt đầu xoay chuyển cực nhanh.

Từ đây dùng phi kiếm bay đến điện Tinh La, với tốc độ của tên sư đệ này, có lẽ cần khoảng thời gian một nén hương.

Mà Vệ Phất Thanh dùng máu trên khăn của nàng để xác định vị trí của Thu Tình, chỉ cần một lát là hắn sẽ biết máu này là giả, không xác định được vị trí.

Vệ Phất Thanh mà hạ kiếm xuống, "vèo" một cái là tới ngay, vì thật ra đảo Đông Bồng Lai hiện giờ khá nhỏ, chim còn không thèm ỉa.

Mà hắn hiện đã là kỳ Nguyên Anh, nhanh khủng khϊếp.

Tức là, nàng chỉ có tối đa một nén hương để chạy trốn.

Một nén hương, dù trong tay nàng có bùa tốc độ mà tốn cả đống tiền để mua, chiếc bè cao su trôi được xa nhất cũng chẳng biết có được hai nghìn mét không.

Nếu không phải vì trên biển bị Vệ Phất Thanh đặt trận pháp, đệ tử không được phép bay nếu chưa được phép, thì nàng đã dùng bùa bay luôn rồi.

Cho nên kết luận bây giờ là: nếu Vệ Phất Thanh muốn đích thân đuổi bắt, nàng không chạy thoát được.

Thu Yến lập tức thu lại chiếc bè cao su yêu quý vào túi trữ vật, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía sư đệ đang nhìn nàng với biểu cảm khó tả.

Nàng định tìm cớ để chữa lời mình vừa nói, nhưng kết quả là bị tên sư đệ này kéo mạnh một cái, người đã lên phi kiếm rồi.

Giới tu tiên đúng là như bật hack, chẳng biết nói lý lẽ là gì!

Sư đệ không rõ tên này còn giúp nàng hoàn thành câu chuyện: "Ta biết sư tỷ lúc này trong lòng đầy chua xót, cũng hiểu sư tỷ không muốn đối diện với tình cảnh xấu hổ đó nên không muốn cùng ta quay về. Sư tỷ vì không muốn đạo quân khó xử mà hy sinh chính mình, thật khiến người ta khâm phục! Nhưng ta vẫn phải đưa sư tỷ về, đạo quân mà không thấy sư tỷ, tỷ sẽ gặp họa lớn đấy!"

"Được thôi."

Lý do ngươi đã nói hết cho ta rồi.

Thu Yến thuận miệng hỏi: "Hình như trước đây ta chưa gặp đệ bao giờ nhỉ."

"Sư tỷ ngày ngày phải ở bên đạo quân, không biết đến sư đệ cũng là chuyện thường. Sư đệ tên là Lục Nhân Giáp, sư tỷ gọi ta Tiểu Giáp là được."

Lục Nhân Giáp rất trôi chảy đáp.

Được rồi, thông qua cái tên này thì ta đã chắc chắn rằng ngươi là một nhân vật pháo hôi chẳng liên quan gì đến tuyến chính, trong cốt truyện gốc còn chẳng có tên ngươi xuất hiện.

Thu Yến lại hàn huyên với hắn thêm vài câu, dò la được rằng hiện tại trong điện Tinh La chỉ có một mình Vệ Phất Thanh.

Vệ Phất Thanh là nam chính, liên quan đến tuyến chính, là kiểu dính chặt như keo, nếu không có chút mưu mẹo thì e là khó thoát khỏi hắn.

Trước hết, nhất định không thể để hắn biết vị trí của Thu Tình từ nàng, nếu không hắn chắc chắn sẽ tìm được Thu Tình trước nàng.

Như vậy thì nhiệm vụ tìm tỷ của nàng sau đó sẽ khó khăn hơn gấp bội, ai mà biết hắn sẽ đưa Thu Tình đi đâu mà phát điên.

Thu Yến tâm trạng hỗn loạn nhìn quanh, chợt thấy một nơi phía dưới có khói lửa đang cháy, nàng chớp mắt.

"Đúng rồi! Tiểu Giáp, phía dưới đó là chỗ ở của đệ tử mới nhập môn đúng không?"

Giọng nàng ngọt ngào, pha chút ý cười.

Chỗ này nàng không thường tới, vì Vệ Phất Thanh không cho nàng tiếp xúc với những gì mang "khí phàm trần", nàng luôn tuân thủ đúng vai trò.

Trước đây khi lên kế hoạch bỏ trốn, nàng cảm thấy không quan trọng nên cũng không chú ý lắm.

Lục Nhân Giáp nhìn xuống, cũng cười trả lời: "Đúng vậy, ta trước đây cũng ở đó! Đây là con đường phải đi qua khi lên xuống núi, mới nhập môn ai cũng chưa biết bế cốc, đều phải ăn ngũ cốc để duy trì, thế nên... ờ... ai cũng phải đi vệ sinh cả! Đạo quân còn dùng kiếm khí vạch một cái ao vàng to ở đó đấy."

"Cụ thể là ở đâu vậy?!"

Thu Yến lập tức hào hứng.

Ao vàng, chính là chỗ chứa phân.

Kiếm khí của Vệ Phất Thanh còn có tác dụng này, thật sự trong sách chưa từng đề cập, có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến khí chất của nam chính.

"Đó, ngay chỗ kia, nhưng với người thanh cao như sư tỷ thì không nên đến, e là làm bẩn mắt sư tỷ."

Lục Nhân Giáp có vẻ ngượng ngùng.

Thu Yến lại sờ cằm suy nghĩ, rồi chỉ vào một chỗ khác.

"Chỗ đó hình như còn nuôi một bầy gà?"

"Sư tỷ quên rồi sao, đạo quân không thích gà, nhưng đệ tử nhập môn phải ăn thịt, nên ở đó nuôi cả bầy ngỗng, còn bên kia là một ổ lợn, năm nay lợn mẹ sinh tận mười một con lợn con!"

"Vậy chẳng phải là còn rất nhiều phân lợn?"

"... Đúng là phân lợn chất thành đống rồi."

"Sư đệ sư đệ, giờ này đệ tử ở đó không có ai đúng không?"

"Không có, mọi người đều lên núi luyện kiếm cả rồi."

Thu Yến trong lòng đã có tính toán, một ý tưởng vô cùng sáng suốt hiện ra.

“Vẫn chưa tìm thấy Thu Yến sao?!”

Kiếm còn chưa hạ xuống, từ trong điện Tinh La, tiếng gầm đầy giận dữ và âm trầm của Vệ Phất Thanh đã vang ra.

Thu Yến: Nam chính ngươi đúng là chó mà!!

Khí thế lạnh lùng u ám của nam chính tỏa ra khắp ngoài điện.

Xung quanh im lặng như tờ.

Thu Yến nhảy xuống phi kiếm.

Lục Nhân Giáp lùi lại mười bước, kiếm giơ ra thủ thế.

Thu Yến: "..."

Cũng không cần phải vậy đâu.

Thu Yến đã chuẩn bị trước nội dung sẽ nói, nàng cau mày, vẻ mặt đau khổ buồn bã bước vào.

Nàng hạ giọng, chậm rãi lên tiếng: "Đạo quân..."

Vệ Phất Thanh đứng ở trung tâm điện, bên cạnh là thiết bị tìm hồn, một thân áo trắng, trắng như tuyết.

Nghe thấy giọng Thu Yến, hắn lập tức quay đầu nhìn qua.

Ánh mắt hắn nhìn tới, y hệt như trong sách miêu tả—

[Vệ Phất Thanh nhìn thấy khuôn mặt Thu Yến giống với Thu Tình đến chín phần, trong lòng vừa yêu vừa giận, cảm xúc không kiềm chế được.

Gương mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn, ba phần lạnh nhạt, ba phần lãnh khốc, bốn phần giận dữ không thể tha thứ, khí thế ấy, ép đến mức Thu Yến không thể đứng thẳng người.]

Nhưng hôm nay, ngoài những điều trên, trên mặt hắn còn thêm một phần kinh ngạc.

"Ai cho ngươi ăn mặc thế này?!" Vệ Phất Thanh trừng lớn mắt, quét mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Thu Yến ngớ người, theo tầm nhìn của hắn sờ lên đầu mình.

Nàng chạm tới trâm chuồn chuồn.

Vệ Phất Thanh trong thoáng chốc quên cả việc bảo nàng lấy máu, đôi mày nhíu chặt lại.

Giọng hắn đầy cảnh cáo và tức giận: "Trước mặt ta, ngươi chỉ được mặc đồ trắng, tóc chỉ được buộc bằng dải lụa trắng, quy tắc ta đặt ra, ngươi quên rồi sao?! Lẽ nào, ngươi lại muốn chịu phạt?!"

Phạt cái đầu nhà ngươi! Từ hôm nay ta không diễn cùng ngươi nữa!

"Chẳng phải người nói muốn tìm tỷ tỷ sao, khụ khụ khụ, khụ khụ~~"

Thu Yến che miệng, bỏ qua màn phát biểu của nam chính, tự động nhập vai theo kịch bản.

Nàng vẻ mặt suy sụp, đưa bàn tay đầy máu áp vào thiết bị tìm hồn.

Động tác nhanh đến nỗi Vệ Phất Thanh muốn chửi cũng không kịp.

Không khí vẫn lạnh buốt, như sắp đóng băng.

Thiết bị tìm hồn không có chút phản ứng nào, Thu Yến lại ho càng lớn.

Cuối cùng, nàng phun cả một ngụm máu lên thiết bị tìm hồn.

Lông mày Vệ Phất Thanh giật giật, muốn nói gì đó cũng quên luôn.

Thiết bị tìm hồn vẫn không có phản ứng.

Đương nhiên rồi, nàng có thật sự phun máu đâu.

Thu Yến lảo đảo hai cái, che miệng, giọng mang theo tiếng nức nở: "Tỷ tỷ, ta thật vô dụng! Ta không tìm ra được tỷ, nếu tỷ có tâm linh tương thông với ta, thì hãy cho ta biết tỷ đang ở nơi nào!"

Cho nàng qua được cửa này trước đã!

Thu Yến nhắm mắt, nước mắt lã chã rơi.

Rồi, nàng nhanh chóng mở mắt ra, ngón tay chỉ về phía Tây, nói: "Đạo quân, ta cảm nhận được rồi! Tỷ tỷ ở phía Tây, cách đây mười vạn dặm, nàng đang thức tỉnh trong vùng hỗn độn, hiện giờ chỉ có một mình, vô cùng thê thảm, tỷ đang chờ đạo quân đến tìm!"

Vệ Phất Thanh nhíu mày.

Nhưng giọng nói bi thương của Thu Yến vẫn chưa dừng lại: "Tỷ tỷ bị trọng thương, nên thiết bị tìm hồn không có phản ứng, nàng lo sợ rằng bản thân sẽ bị Ma Tôn phát hiện, vì vậy mới dùng thần thức kết nối với ta, trùng hợp là ta vừa phun máu, thần thức cảm ứng được tăng cường, nên ta có thể cảm nhận rõ ràng thông tin mà tỷ truyền cho. Không thể chậm trễ, đạo quân, chúng ta nên lập tức xuất phát đi cứu tỷ tỷ!"

Không khí lạnh buốt bỗng chốc lại biến đổi, như có lửa bùng lên, gần như đốt cháy cả lông mày nàng.

Nàng nói rất nghiêm túc, bình thường lại luôn nghe lời Vệ Phất Thanh, không ai nghi ngờ gì.

Vệ Phất Thanh đứng đó, nhìn xa về phía Tây, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy đau thương.

"Tình nhi..."

"Đạo quân, ta đi thu xếp một chút, ta muốn cùng người đi cứu tỷ tỷ!"

Thu Yến đã quyết định một cách nhanh chóng.

Vệ Phất Thanh chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng nàng vội vàng rời đi.

Hắn có chút ngẩn người, trên gương mặt tuấn tú lộ ra vài phần nghi hoặc.

Lần đầu tiên hắn thấy Thu Yến như vậy, trong suốt một năm qua, nàng luôn bắt chước Thu Tình, bình tĩnh và xinh đẹp y như tỷ tỷ nàng.