Kiều Mềm Lão Bà Trong Vô Hạn Lưu

Chương 18: Đừng để nến tắt (4)

Tiểu Lý liền đại diện, mô tả lại những gì mà nhóm cậu nhìn thấy được khi đến Tây viện.

"Tây viện là một nơi chủ yếu phục vụ cho việc thờ cúng của Kim gia. Chúng tôi tìm thấy một điện thờ ở đó, nhưng cửa đã bị khóa nên chưa vào được. Phía trước điện thờ có một cây Hòe to, tôi nghĩ nó là cây Hòe trong gợi ý".

"Còn chúng tôi thì có gặp Kim lão gia, có nói chuyện với ông ấy về sự qua đời của Kim gia chủ", là giọng nói của Thẩm Mộc Thanh.

"Thái độ của Kim lão gia khi nói về việc này khá trốn tránh, ông cũng nói giống như Kim công tử, Kim gia chủ chết do bệnh. Nhưng tôi thấy không phải lắm. Ông ấy còn có nhắc đến một người tên Trần Kính Liên, giọng Kim lão gia khi nhắc đến cô gái này trông khá tức giận. Sau đó, chúng tôi bị quản gia đuổi đi".

"Trần Kính Liên sao, có vẻ là nhân vật mấu chốt đây".

Sau khi thảo luận một hồi, cả nhóm quyết định trước tiên sẽ tập trung tìm manh mối bên Tây viện trước. Tìm cách lẻn vào điện thờ Kim gia.

Nhưng đêm nay, có vẻ mọi người đều đã thấm mệt. Nên trước mắt cứ sắp xếp nghỉ ngơi trước. Trong nhóm người chơi hiện tại có 3 nữ và 4 nam, họ chia ra hai phòng ngủ cho nam và nữ.

Sau chuyện vừa rồi, Thương Minh quyết định ở lại canh quan cùng Ninh Sơ. Hạ Huyền cũng muốn ở lại.

Đợi mọi người đã đi hết, Hạ Huyền liền tiến lại gần Ninh Sơ thỏ thẻ: "Anh gạt tôi, địa chỉ anh cho tôi không đúng. Số điện thoại cũng sai 3 số cuối".

Ninh Sơ nghe vậy chột dạ, lãng tránh dùng áo khoác của Thương Minh che lại đầu, bộ dạng sai nhưng không nhận.

Hạ Huyền vừa cảm thấy đáng yêu nhưng cũng vừa cảm thấy tức. Hắn đã tốn bao nhiêu công sức để tìm cậu cơ chứ. Hắn lôi cậu từ áo khoác của Thương Minh ra, muốn dạy cậu một bài học, liền bị Thương Minh ngăn cản.

"Em ấy có vẻ mệt rồi, đừng phá em ấy".

Ninh Sơ có được bảo kê liền không kiêng nể làm mặt quỷ với Hạ Huyền.

Thấy cậu như vậy, hắn cũng không muốn chấp nhất với cậu, bỏ đi đến góc trong từ đường, tính làm một ổ nhỏ cho cậu ngủ.

Nhiệt độ ngày càng lạnh, hình như Ninh Sơ thấy có một cái bóng đen vụt qua. Việc ngồi đôi co với Hạ Huyền nãy giờ khiến Ninh Sơ cảm thấy như mình đang trong thế giới thực, liền không suy nghĩ gì đuổi theo cái bóng đen.

Là người hầu trong phủ. Hắn ôm cái gì đó, đến chôn ở góc cây Hòe. Sau khi chôn xong, hắn cẩn thận nhìn xung quanh.

Thấy vậy, Ninh Sơ liền ngồi xuống trốn vào bụi cây gần đó.

Đợi người hầu đi khỏi, Ninh Sơ liền chạy đến cây Hòe xem sao.

Cây Hòe tán cây um tùm, trên thân cây có những cái hốc sâu thẳm, đen kịt. Nhiều dây đỏ mảnh có dán bùa chú treo đầy trên cây.

Ninh Sơ cố nén sợ hãi, đi lần đến chỗ gốc cây thì bất chợt vai cậu như bị ai đó vỗ lấy. Ninh Sơ chậm chậm quay đầu về phía sau, là rễ cây.

Những chiếc rễ cây vươn dài ra, tóm lấy cậu. Ngày càng có nhiều rễ cây xuất hiện.

Ninh Sơ sợ đến bất động, bị rễ cây tóm lấy, nó muốn mang cậu đi đâu đó.

Đúng lúc này, một thanh kiếm chém tới cắt đứt những chiếc rễ cây, là Hạ Huyền.

"Sao cậu lại ra đây giờ này một mình, gặp tình huống này còn không biết la lên à".

Giọng Hạ Huyền khá bực bội, hắn vừa đánh, vừa dùng bùa chú với những cái rễ đó. Yểm trợ Ninh Sơ đến khi đi ra khỏi Tây viện.

Lúc này, Ninh Sơ mới ngồi thụp xuống, lại sợ tới khóc. Lúc nãy cậu bị doạ cho đứng hình, tay chân cứng ngắc không chạy được.

"Sợ rồi à, bây giờ mới biết sợ sao, cậu dám một mình ra tận đây mà cũng sợ à". Hạ Huyền nhìn thấy dáng vẻ này của cậu liền không kiềm được châm chọc.

Lúc này Thương Minh mới chạy tới, ôm lấy Ninh Sơ. Lúc nãy khi hắn đang xem xét hai người giấy thì đột nhiên Ninh Sơ biến mất, khiến hắn phải đi tìm khắp nơi. Cũng may là cậu không sao.

"Sao em lại ra đây?", Thương Minh biết nếu không có gì Ninh Sơ sẽ không tự ý ra đây, chắc hẳn là có nguyên nhân.

Hạ Huyền cộc cằng: "Còn sao nữa, đi tìm chết, cậu ấy có thể rủ chúng ta đi cùng, nhưng lại tự ý hành động một mình".

Ninh Sơ không thèm để ý đến Hạ Huyền, chỉ trả lời câu hỏi của Thương Minh:

"Khi nãy, em thấy có một cái bóng đen vụt qua, nên đi xem sao, là người hầu của Kim gia. Em còn thấy hắn chôn cái gì đó dưới gốc cây, sau đó, mấy cái rễ đó tấn công em".

"Ra là vậy! Thôi, được rồi, đêm nay đến đây thôi. Ngày mai chúng ta sẽ đi xem sao. Từ giờ em không được tự ý hành động như vầy đâu đấy", Thương Minh căn dặn.

Ninh Sơ sụt sùi, tỏ ý đã hiểu rõ, liền cùng bọn họ quay về từ đường.