Lúc này có người chơi khác là một cô gái khá cá tính đến tiếp cận Lý Bách Văn: "Xin chào, em tên là Thẩm Mộc Thanh, họ hàng xa của anh. Cái chết của Kim gia chủ khá đột ngột, anh có cảm thấy giống em không?".
"Đúng vậy, khá đột ngột, tôi cũng không nghĩ sẽ đến sớm như vậy".
"Có vẻ như anh biết nguyên nhân thật sự về cái chết của Kim gia chủ", Thẩm Mộc Thanh tiếp lời để cố tìm thêm manh mối.
Lý Bách Văn nhún vai, tỏ vẻ đều gì đến, rồi sẽ đến trả lời: "Đúng vậy, một căn bệnh di truyền thôi. Nhưng có lẽ nó sẽ không di truyền được nữa".
"Căn bệnh, không biết anh có thể cho em biết về căn bệnh này không. Có lẽ em có thể giúp được anh".
"Thật sao, nếu vậy thì tốt. Em có thể đến chỗ Lão đương gia hỏi thử xem. Ông ấy biết nhiều chuyện hơn tôi". Ngắt lời, hắn chuẩn bị đi, trước khi đi, hắn không quên quay lại dặn dò. Tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Ninh Sơ đang giả chết: "À, quên nữa, có lẽ người hầu chưa nhắc nhở mọi người. Tây viện là cấm địa của Kim gia, mọi người tuyệt đối không được tự ý tiến vào đấy nhé".
Nói rồi, Lý Bách Văn liền đi mất.
"Bệnh, có thật là bệnh không. Cũng có thể âm mưu mưu sát gì đó", Triệu San San, một cô gái hay xem cung đấu trong nhóm người chơi tỏ vẻ.
"Muốn biết thật không, xem thử thi thể Kim gia chủ là biết. Để chị đi kiếm cây búa", Thẩm Mộc Thanh loay hoay trong từ đường kiếm xem có vật dụng gì có thể khự quan tài ra không..
"Nhưng mà quan tài đã được đóng đinh, nếu lỡ cậy ra sẽ bị phát hiện mất". Một người chơi nam khác nói.
Thẩm Mộc Thanh hỏi: "Cũng đúng, vậy bây giờ không có manh mối. Chúng ta nên làm gì bây giờ?".
"Lúc nãy từ miệng của NPC có đề cập đến Tây viện và Kim lão gia. Bây giờ chúng ta có bảy người. Tôi nghĩ nên chia ra hai nhóm, một nhóm ba người và một nhóm bốn người. Nhóm bốn người thì đi đến Tây viện tìm manh mối, nhóm ba người ở đây canh quan tài". Hạ Huyền đưa ra phương án.
Thương Minh cũng tiếp lời: "Không cần đâu, ở đây mình tôi là được. Mọi người chia nhóm hai đến Đông viện xem phía Kim lão gia có manh mối gì không. Một nhóm bốn người đi Tây viện, Hạ Huyền đi tây viện để đảm bảo an toàn cho mọi người".
"Sao anh không đi Tây viện đi chớ, anh cũng đâu có yếu. Tôi ở lại canh quan tài cho", nhìn thấy Ninh Sơ đang ỷ vào Thương Minh, Hạ Huyền liền bức xúc.
Thương Minh lười đôi co với Hạ Huyền, liền tính ôm Ninh Sơ đi Tây viện. Hạ Huyền liền cản lại, hắn cộc cằn: "Hừ, anh ở lại đây", rồi dẫn nhóm 3 người còn lại đi Tây viện là Tiểu Lý, Trịnh Tiểu Yên và Triệu San San. Thẩm Mộc Thanh và Tống văn thì đi tìm Kim lão gia.
Khi người chơi đã đi hết, từ đường dần yên tĩnh, chỉ còn Ninh Sơ và Thương Minh, ánh sáng trong từ đường chỉ đến từ ngọn đuốc treo trên cột và ngọn nến dẫn linh trước quan tài.
Không gian trở về sự tĩnh mịch, bỗng Thương Minh nhỏ giọng:
"Thân xác của em anh đã đổi điểm với hệ thống để duy trì. Anh cũng sẽ tìm được cách để đưa em về, nên em đừng lo. Kể anh xem những chuyện em đã trải qua đi, tại sao em lại ở đây, lại còn vào vai NPC".
Ninh Sơ liền sụt sịt kể lại hết những chuyện trong hệ thống, chỉ là dấu đi mấy chuyện liên quan đến Bá tước và Lý Bách Văn.
"Anh hiểu rồi. Từ giờ trong đây em cứ bên cạnh anh là được. Tin tưởng, anh sẽ sớm đưa em về".
"Thật chứ".
Được một lúc, vì quá mệt mỏi nên Ninh Sơ thϊếp đi, không gian yên tĩnh không một tiếng động. Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Ninh Sơ rùng mình.
Hình như Ninh Sơ đã thấy ngọn nến tắt đi, rồi lóe sáng trở lại.
Được một lúc không khí xung quanh dần lạnh hơn, Ninh Sơ run người nép vào lòng Thương Minh.
Ninh Sơ cứ có cảm giác người giấy đồng nam, đồng nữ bên cạnh quan tài đang nhìn cậu cười.
Chợt nến tắt, hai người giấy liền hihi haha tấn công về phía Thương Minh và cậu.
Thương Minh ôm cậu tranh né. Sau đó rút dao chém về phía người giấy đánh trả.
Người giấy bị dao chém trúng, chảy máu đỏ thét lên đau đớn rồi tấn công dồn dập hơn về phía Thương Minh.
Nhận thấy người giấy chỉ tấn công mình, không tấn công Ninh Sơ, nên Thương Minh liền đẩy Ninh Sơ ra một bên, bảo Ninh Sơ trốn sau cây cột.
Ninh Sơ yếu ớt ngồi phịt xuống chân cột, lo lắng quan sát phía Thương Minh.
Thương Minh nhận thấy những vết chém này không nhầm nhò gì đến người giấy, liền vơ lấy ngọn đuốc trên cột nhà để đánh trả.
Cánh tay người giấy nữ bị đốt cháy, thét lên đau đớn. Bọn chúng có vẻ sợ lửa.
Bỗng cậu nhận ra, nắp quan tài đã bị mở ra. Cơn ớn lạnh khiến cậu quay đầu nhìn về phía cửa.
Xác của Kim gia chủ đang nằm sắp trước cửa, đầu hướng về phía cửa ra.
Chớp mắt một cái, mặt Kim gia chủ liền hướng về phía cậu. Trên mặt Kim gia chủ lúc này đầy những đường mạch máu màu đỏ và đen che kín, trông vô cùng khủng bố.
Ninh Sơ phát hoảng muốn chạy về phía Thương Minh. Nhưng cậu chợt nhớ ra gợi ý Thương Minh có nhắc cậu lúc nãy: "Đừng để nến tắt!".
Ninh Sơ liền run rẩy mò đến bài vị Kim gia chủ, dùng đồ trữ lửa thắp lại ngọn nến.
Nến cháy lại, Ninh Sơ và Thương Minh như giật mình khỏi giấc ngủ.
Như thể những gì họ vừa trải qua là một giấc mộng. Chỉ là các vết cháy trên cơ thể người giấy và các vết thương của Thương Minh do người giấy gây ra khi nãy vẫn còn.
Thương Minh biết bản thân vừa thoát khỏi nguy hiểm nhờ Ninh Sơ thắp nến, liền không khỏi quay qua tán dương Ninh Sơ: "Ninh Ninh thật thông minh nha, em đã cứu anh".
Ninh Sơ được khen, nhưng vẫn còn hoảng hốt do tình huống ban nãy, nên không kịp phản ứng. Mặc Thương Minh nắm chặt vai mà lắc.
Lúc này, nhóm người đi Đông viện và Tây viện cũng vừa về. Tất cả đều tập hợp trước từ đường.