Xuyên Qua Dị Thế Trở Thành Gia Gia

Chương 1: Bị bức hôn

“Chẳng qua chỉ là một phế nhân chỉ còn lại hơi tàn, ngươi còn bảo vệ hắn để làm gì? Biết điều, liền nhanh chóng đến đây ký tên lên giấy ly hôn, sau đó tháng sau gả đến Tần gia, Sở gia chúng ta chăm sóc ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cũng chỉ còn một chút giá trị.”

Thanh âm gào thét lớn đầy ác liệt, theo sau đó là loạt tiếng bước chân dồn dập đầy hoảng loạn, Sở Hoàng nghe âm thanh vang vội, cảm thấy giấc mơ này thật là quỷ dị, thực tế đến mức không giống như là giấc mơ, mà giống như hắn đang thực sự trải qua.

Cảm giác được phía trên có thứ gì đó bị đẩy ra, một luồng sánh sáng bắn tới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mí mắt như muốn mở ra, hắn cảm giác được ngày càng chân thật, hắn muốn tỉnh lại nhưng lại không biết cách nào mở mắt ra, muốn nói chuyện mà làm thế nào cũng không mở miệng được, chỉ có thể nghe có người không ngừng chửi bậy.

“Ngươi không ký, dựa vào cái gì mà ngươi không ký? Chẳng lẽ ngươi cho rằng tên phế vật này có thể từ trong quan tài bò ra sao, một lần nữa trở thành Dược Tề Sư thiên tài? Ngươi đừng mơ mộng hão huyền nữa, hắn chỉ còn lại một chút hơi tàn, ta chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chút lực, hắn liền chết. Cái gì mà thiên tài, không thể mang đến giá trị cho Sở gia ta, đó chính là phế vật, Sở gia chúng ta sẽ không chăm sóc phế vật, biết điều, ngươi liền nhanh chóng ký tên mau.”

Âm thanh phản bác rất nhanh vang dội, nhưng Sở Hoàng lại không có cách nào để nghe rõ ràng, cảm thấy bên tai có tiếng thở dốc nặng nề hết lần này đến lần khác sau đó vang lên tiếng nói chửi bới, “Không ngờ tới hắn sẽ chết, vậy nên ngươi nhanh chạy đến đây ký giấy ly hôn, sau đó gả đến Tần gia đi, bằng không, bây giờ ta sẽ gϊếŧ chết tên phế vật này… Hừ, nơi này còn có một tiểu phế vật, cha con bọn họ đã từng là nhân tài mà Sở gia chúng ta bồi dưỡng trọng điểm, chỉ là hiện tại, cha thì chết, con trai lại chỉ còn hơi tàn, một nhà các ngươi là phế vật không có giá trị, không nhanh chóng chết đi, còn dám sống làm cho ta mất mặt xấu hổ……”

Âm thanh ngày một lớn mang theo tiếng rống giận như cơn gió lốc, tiếp theo đó liền nghe thấy một tiếng răng rắc, hình như là ai đó đã bị bẻ gãy cánh tay.

Sở Hoàng nghĩ thầm, cũng không biết người chửi bậy người và người bị bức hôn có quan hệ gì, buộc con dâu của mình đi gả chồng đổi lấy ích lợi, loại chuyện xấu xa ghê tởm này, nàng cũng làm được.

“Hiên Nhi…”

Tiếng gào đau lòng đầy bất lực, quen thuộc đến mức khiến Sở Hoàng ngừng tự hỏi, đầu hắn trở nên trống rỗng, tiếp theo, rất nhiều ký ức hỗn loạn mạnh mẽ đi vào trong não, đầu hắn đau đến mức muốn nứt ra, khiến tạm thời mơ hồ không biết bản thân là ai.

“Đau lòng sao?” Tiếng cười đắc ý mà mang theo trào phúng, “Vậy thì nhanh chóng ký tên, nếu không thì ta sẽ lập tức gϊếŧ chết tiểu phế vật này.”

“Ngươi còn do dự cái gì? Nếu không phải Tần gia coi trọng năng lực sinh sản của ngươi, không để ý việc ngươi đã từng gả đi muốn ngươi trở thành phu nhân của đệ tứ phòng, ngươi nghĩ mìn có cơ hội tái giá tốt như vậy sao?”

......

“Ha, thật ồn ào, có thể im lặng chút được không?

Ầm ĩ thanh âm làm hắn không thể tập trung tư duy, làm hắn chậm chạp không thể chạm đến ký ức trung tâm, Sở Hoàng cảm thấy cả cơ thể của hắn đang muốn nổ tung, hắn ra sức hò hét ở trong lòng, đột nhiên, linh lực trong đan điền đạt đến cực hạn mà phóng hết toàn bộ ra ngoài.

“A…”

Người nằm trong quan tài băng đột nhiên hét to một tiếng, phóng ra một cỗ lực lượng cường đại, khiến toàn bộ người trong phòng đánh bay ra ngoài đến tận 5 mét, theo sau đó, Sở Hoàng bò dậy từ trong quan tài băng, ánh mắt lạnh lẽo, khinh thường nhìn bọn họ như thể đang nhìn một đám con kiến, sau đó hét lớn một tiếng, “Ồn chết đi được.”

Tiếng “bang, bang, bang” vang lên một lúc, hai cây cột xung quanh vì hắn giải phóng lực lượng mà đứt gãy rồi sập xuống.

Mấy người bị đẩy lùi đi ra ngoài hoảng sợ nhìn hắn, không hiểu vì sao một người sắp chết lại đột nhiên tỉnh lại, còn bộc phát sức mạnh cường đại như vậy.

“Xác, xác, xác chết vùng dậy……” Một người nữ nhân trẻ tuổi hoảng sợ mà thét ra âm thanh chói tai, trốn ra sau lưng của người phụ nữ trung niên.

Nam nhân bên cạnh che ngực lại, không chịu được mà phun ra một ngụm máu tươi, cũng chạy đến bên cạnh nữ nhân trung niên nữ nhân, đối với nữ nhân trung niên nói: “Mẹ, chúng ta đi về trước đi, không biết tiểu thúc bị bệnh gì, nếu hắn mà tiếp tục điên lên thì chúng ta sẽ bị gϊếŧ mất.”

Trung niên nữ nhân nghe xong cũng liền sợ hãi, mắt lộ ra tia nguy hiểm mà trừng mắt nhìn Sở Hoàng một cái, mang theo nhi nữ chật vật rời đi.

Trong phòng còn lại bốn người, một nam nhân thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi đang che chở một cái chân bị chặt đứt, một người trẻ tuổi từ trên xe lăn bị quăng ngã ra ngoài và một người trẻ tuổi khác đang che chở một tiểu hài nhi. Bốn người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, lại không tỏ ra sợ hãi.

“A Hoàng……” Nam nhân lớn tuổi thử mở miệng, Sở Hoàng nhìn về phía hắn, cảm thấy mặt hắn mặt có chút quen mắt, lại nhớ không nổi đã từng gặp qua gương mặt này ở đâu, linh lực tiêu hao quá độ, làm cơ thể hắn mỏi mệt, một lát liền chống đỡ không được, ngã xuống.

Thời điểm té xỉu, hắn dường như đã nghe thấy có rất nhiều âm thanh gọi tên của hắn.