Tống Xuân Thời nghịch chiếc vòng tay, ngón tay lướt qua khu vực cảm ứng, lập tức xuất hiện một hình chiếu trên cổ tay, cô nhấn vào thông tin cá nhân để xem kết quả kiểm tra sức khỏe vừa rồi.
Các nội dung khác như họ tên, quê quán đều lướt qua, cô kéo thẳng xuống dưới, trên đó hiển thị hai dòng chữ:
“Tinh thần lực: Cấp E
Thể chất: Cấp S-”
“Cấp E…” Tống Xuân Thời có chút nghi hoặc, cô cơ bản có thể xác định bản thân không có tinh thần lực, cũng chưa từng cảm nhận được áp chế về cấp bậc tinh thần lực từ người khác, chẳng lẽ là vì ăn quá nhiều thịt tinh thú, tinh thần lực còn sót lại của tinh thú bị máy móc kiểm tra đo lường được?
Carol cũng nhìn thấy kết quả của cô, vẻ mặt khen ngợi: “Rất tốt, thể chất cấp S-, tôi trải qua cường hóa gen mới đạt được cấp A-. Về phần tinh thần lực, dưới cấp D đều được tính là cấp E, Đế Quốc có hàng trăm triệu người ở cấp độ này, trong số đó có rất nhiều người trở thành nhân tài kiệt xuất, vì vậy em không cần quá để ý.”
Nơi nào có người là nơi đó có phân biệt đối xử, huống hồ còn có sự phân chia cấp bậc như vậy, những nhân tài có cấp E mà Carol nhắc đến chắc chắn phải nỗ lực nhiều hơn người khác rất nhiều thì mới có thể thành công.
Tống Xuân Thời nghe ra hắn đang an ủi mình, đương nhiên sẽ không phản bác, chỉ gật đầu cảm ơn.
Nhưng những lời của Carol cũng giải thích được điều cô băn khoăn, chỉ cần tinh thần lực dưới cấp D đều sẽ được phân vào cấp E, cho nên dù cô không có tinh thần lực thì cũng là cấp E.
Điều này lại giúp cô, mang cái mác cấp E yếu đuối, còn hơn là trực tiếp để lộ mình không có tinh thần lực.
Còn về thể chất cấp S-, hẳn là thành quả của những năm tập võ, nếu không thì cô không cho rằng mình là người Trái Đất chính gốc mà thể chất có thể so được với Carol sau khi cường hóa gen.
Nếu là như vậy, về sau thực lực cô tăng lên, đẳng cấp thể chất hẳn là cũng tăng lên theo.
Có chứng minh thân phận tạm thời rồi, rốt cục có thể vào thủ đô tinh.
Tống Xuân Thời đứng trên phi thuyền nhìn ra xa, đại dương màu lam, rừng rậm màu xanh lá cây, tầng mây trắng noãn, còn có kiến trúc cao vυ't tận mây xanh, xe bay lơ lửng giữa không trung, cảnh tượng khoa học viễn tưởng khiến cô có cảm giác chân thực mình đã xuyên không đến tinh tế.
Luật pháp của Đế Quốc quy định, những người dưới hai mươi tuổi đều là trẻ vị thành niên, có thể hưởng phúc lợi xã hội. Tống Xuân Thời bây giờ được tính là công dân tạm thời, cũng có thể hưởng đãi ngộ như vậy.
Lúc này đang là kỳ tuyển sinh của trường quân đội, chưa chính thức khai giảng, tân sinh viên không thể vào trường, cho nên Carol đã giúp Tống Xuân Thời xin phúc lợi, bao gồm nhà ở miễn phí, trợ cấp hàng tháng và các khóa học phổ cập...
Phi thuyền còn chưa hạ cánh thì hệ thống bảo vệ dân số đã gửi thông tin đến, đã phân phối xong chỗ ở.
Theo địa chỉ trên, Carol đỗ phi thuyền ở rìa một quảng trường, chỉ vào xung quanh quảng trường nói: “Chỗ ở được phân phối thống nhất đều theo kiểu này, nếu em không quen, tôi sẽ đưa em đi thuê nhà ở nơi khác.”
Tống Xuân Thời ngẩng đầu nhìn lên, xung quanh quảng trường là những tòa nhà cao lớn, hơi giống chung cư, chỉ là rất cao, không nhìn thấy đỉnh, bố cục hơi dày đặc, nhưng ngẫm lại nơi này là thủ đô tinh, tấc đất tấc vàng mà lại có nhà ở miễn phí, còn gì để chê bai?
“Không cần, ở đây rất tốt.” Cô thật lòng nói.
“Được thôi.” Carol gật đầu bước xuống phi thuyền, chuẩn bị đưa cô lên lầu.
Hai người vừa đi được vài bước thì một con rô bốt trượt đến: “Xin hãy xuất trình chứng minh thân phận.”
Tống Xuân Thời thử dùng vòng tay quẹt qua, rô bốt kêu một tiếng “Tít”: “Hoan nghênh vào ở, nơi ở của ngài là G1003, đường đi đã gửi tới quang não của ngài.”
Nói xong nó trượt đến bên Carol, quẹt vòng tay của hắn, âm lượng tăng lên rõ rệt: “Người ngoài xin dừng lại để đăng ký! Người ngoài xin dừng lại để đăng ký!”
Lúc này trên quảng trường có không ít người qua lại, đều là những người chưa thành niên đang sống trong nhà phúc lợi, nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, ánh mắt của một đám nhóc con nhìn Carol giống nhìn cái gì đại phôi đản.