Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 25: Đăng ký chứng minh thân phận

Carol tức giận đến biến sắc, hắn chưa kịp phản ứng thì bóng người bên cạnh đã biến mất, chỉ nghe thấy một tiếng rầm, người đàn ông thấp béo ngã xuống đất, cô gái giẫm lên mặt gã, chậm rãi rút ra một con dao găm, quay đầu hỏi hắn: “Những cỗ máy đó có thu mua con người không? Nếu không thu mua nguyên con thì có thể tách riêng da, xương, thịt ra bán không.”

Carol: “...”

Em gái đáng yêu của hắn hu hu hu.

*

Tống Xuân Thời cầm dao găm trên tay, chĩa vào người đàn ông lùn béo, ánh mắt như đang nhìn vật chết khiến người đàn ông sợ đến mức khóc lóc kêu cha gọi mẹ.

Carol đi tới, do dự đề nghị: “Gϊếŧ rồi còn phải xử lý xác, hay là chặt một cánh tay thôi.”

Tuy nơi này chưa tính là lãnh thổ thực sự của Đế Quốc nhưng cũng thuộc phạm vi thế lực của Đế Quốc, huấn luyện viên trường quân đội trực thuộc quân bộ, có nghĩa vụ duy trì sự ổn định của biên giới, không thể ngồi nhìn mặc kệ án mạng xảy ra.

Nhưng hắn biết hoàn cảnh lớn lên của cô gái này, tuân theo luật rừng mạnh được yếu thua, bắt cô tuân thủ pháp luật có vẻ cũng hơi khó.

Ai ngờ Tống Xuân Thời nghe hắn nói vậy, lại tỏ vẻ kinh ngạc: “Tôi tưởng chỉ cần đánh một trận là xong rồi, hóa ra phải chặt tay sao?”

Cô dùng ánh mắt “Anh thật hung ác” nhìn Carol.

Carol: “…”

Rốt cuộc ai mới là kẻ hung ác? Là ai bình tĩnh nói ra lời muốn róc da, xương, thịt người ta ra? Nếu không phải cô nói với vẻ mặt nghiêm túc như vậy thì hắn làm sao lại tin là thật!

Người đàn ông lùn béo kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết: “Không không không! Đừng chặt tay tôi! Đừng chặt tay tôi!”

“Câm miệng.” Tống Xuân Thời chê hắn kêu quá khó nghe, đấm một phát làm hắn ngất đi, lại đấm thêm mấy phát nữa vào người hắn rồi mới phủi tay đứng dậy: “Đi thôi.”

Carol liếc nhìn người đàn ông lùn béo, cứ ngất xỉu như vậy trong hẻm tối, biết đâu lúc tỉnh dậy sẽ phát hiện trên người mình mất đi một số bộ phận.

Nhưng hắn không nhắc nhở cô gái. Loại người như con gián sống trong bóng tối này thường có quá khứ không sạch sẽ, có thể là tội phạm, có thể từng là đạo tặc vũ trụ, không thể dùng thân phận bình thường vào Đế Quốc nên chỉ đành lang thang ở bên ngoài biên giới.

Trở lại phi thuyền, Carol lại ra ngoài một chuyến làm thủ tục nhập cảnh cho hai người, lúc hắn về thì ngày hôm sau phi thuyền rời khỏi cảng vũ trụ này, một lần nữa nhảy vọt trong không gian.

Tổng cộng trải qua ba lần nhảy vọt, nửa tháng bay, cuối cùng cũng đến Đế Quốc Tử Kinh của thủ đô tinh.

Đây là một hành tinh có nền khoa học kỹ thuật phát triển cao, trên quỹ đạo vệ tinh của hành tinh này, có mười hai pháo đài không gian nhân tạo xếp thành vòng tròn, mỗi pháo đài đều có lực lượng quân sự hùng hậu, bọn họ bảo vệ thủ đô, là tuyến phòng thủ quan trọng nhất, là trái tim của Đế Quốc.

Carol lái phi thuyền hạ cánh xuống một trong những pháo đài.

“Đi thôi, tôi đưa em đi làm chứng minh thân phận tạm thời.”

Ở biên giới, chỉ cần dựa vào thân phận huấn luyện viên trường quân đội của hắn là có thể đưa Tống Xuân Thời nhập cảnh, nhưng thủ đô tinh thì khác, tất cả những người đến đây đều phải có chứng minh thân phận hợp pháp, nếu không thì dù có trà trộn vào được thì cũng sẽ bị Thiên Nhãn phát hiện ra.

Carol vừa đi vừa giải thích: “Sau hai năm nhập học trường quân đội, em có thể nộp đơn xin nhập quốc tịch Đế Quốc, trở thành công dân của Đế Quốc.”

Tống Xuân Thời vừa gật đầu vừa ngắm nhìn xung quanh.

Tất cả những pháo đài này toàn bộ đều được chế tạo bằng máy móc, giống như một quả cầu rỗng được tạo thành từ một sợi xích, một sợi xích chính là một lối đi, họ ở trên không trung, vô số phi thuyền đi lại ở trên đầu và dưới chân.

Bước vào một tòa nhà mái vòm màu bạc trắng, cô điền các thông tin phức tạp dưới sự hướng dẫn của Carol, bị hỏi han từng lớp, sau đó trải qua nhiều kiểm tra trong máy móc, cuối cùng nhận được một chiếc vòng tay quang não chứng minh thân phận.

-----------------------

Lời tác giả:

Xuân Thời: Mình có kỹ thuật giải phẫu rất tốt đấy.