Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 17: Người đứng đắn ai lại đi học

Nghe vậy, Carol ngây ra vài giây, đầu óc mới khó khăn phản ứng lại: “Em không hiểu tiếng phổ thông?”

“Hiểu một chút!”

Carol im lặng.

Hắn từng đoán cô gái có thế lực khác phía sau chống lưng nên không mảy may động lòng trước lời chiêu mộ của Đế Quốc, cũng từng nghĩ cô không hiểu ý nghĩa của Học viện quân sự Đế Quốc, vì vậy không động lòng, thậm chí còn cho rằng có khi cô thích cách sinh tồn của Hoang Tinh, duy chỉ có không ngờ tới, cô thậm chí còn không hiểu lời hắn nói.

Nhớ lại, hôm đó cô gái nói chuyện với mấy học viên hình như cũng nói từng chữ một, vô cùng khó khăn, lúc đó hắn còn tưởng cô nhóc này trời sinh lạnh lùng.

Carol dở khóc dở cười, cho dù ở Hoang Tinh thì không biết tiếng phổ thông cũng hơi quá đáng rồi.

Hắn hơi đau đầu, cô nhóc này vừa cảnh giác lại không hiểu lời hắn nói, giao tiếp thế nào đây?

Không đợi hắn nghĩ ra cách, Tống Xuân Thời đã thu cung tên, chậm rãi đi về phía lối ra của hẻm núi.

Carol kinh ngạc: “Không sợ tôi là người xấu sao?”

Vừa nãy còn ra vẻ muốn bắn chết hắn.

Ánh mắt Tống Xuân Thời lướt qua hắn từ trên xuống dưới, người này rất trẻ, lại rất cường tráng, có thể thấy cơ bắp trên người không phải đồ bỏ đi, mà là rèn luyện từ trong chiến đấu, hơn nữa trang bị của hắn rất tiên tiến, nếu thực sự muốn đối phó với cô thì không cần phải nói nhiều lời vô nghĩa mất thời gian như vậy, cô không phải đối thủ của hắn.

Thừa nhận mình yếu thế không phải chuyện gì to tát, nhưng Tống Xuân Thời không cho rằng mình sẽ vĩnh viễn yếu hơn người khác.

“Anh đi theo tôi, mục đích?” Đứng trước mặt Carol, cô ngẩng đầu hỏi.

Carol cố gắng dùng lời nói ngắn gọn nhất để biểu đạt ý định: “Em muốn đi học không?”

“Đi học?” Ở Hoang Tinh, từ này ít khi được nhắc đến, không thuộc về ngôn ngữ thường dùng, Tống Xuân Thời hơi nghiêng đầu.

“Là nhiều trẻ em tụ tập ở một nơi, cùng nhau sinh hoạt, cùng nhau học tập.”

Tống Xuân Thời bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra người này là giáo viên, đến bắt cô đi học!

Phải biết rằng lúc cô xuyên không, kỳ nghỉ hè đã gần kết thúc, bài tập hè chưa động đến một chữ, thỉnh thoảng nghĩ đến cô còn có cảm giác hơi chột dạ, ai muốn đi học trời!

Cô không nói gì đẩy người ra, chen qua từ bên cạnh hắn, rất lạnh lùng nói: “Không đi học.”

Nuôi sống gia đình còn chưa xong, người đứng đắn ai đi học.

Carol không tức giận, biết đứa bé này thậm chí còn không nói trôi chảy tiếng phổ thông, hắn kiên nhẫn với cô hơn mấy phần.

“Đừng vội từ chối, thế này đi, trước tiên học tiếng phổ thông, bất kể có vào học viện quân sự hay không, cũng không có hại gì cho em.”

Hai người một trước một sau đi ra khỏi hẻm núi, Carol ra hiệu cho Tống Xuân Thời đứng tại chỗ, hắn đi xa một chút, không biết bày trò gì, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một cỗ máy khổng lồ, hắn trèo lên máy rồi đột ngột phi lên khỏi mặt đất, nhanh chóng bay xa.

Tống Xuân Thời ngửa đầu ngơ ngác nhìn, mở to mắt như dân nhà quê: “Siêu nhân? Ultraman? Transformers?”

Xin hãy thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của cô, ở Hoang Tinh, có thể nhìn thấy một chiếc tàu vũ trụ đã là tốt lắm rồi, chưa từng nghe nói có ai sở hữu một thứ đồ sộ như thế này.

[Chúng ta không chạy sao?] Hệ thống lên tiếng.

“Chạy cái gì?” Tống Xuân Thời nói: “Anh ta bảo tôi đợi thì đợi, xem anh ta muốn làm gì.”

Hơn nữa đối phương có thứ công nghệ cao phạm quy như vậy, cho dù cô có chạy cũng sẽ bị bắt lại thôi.

Cô không vội, ngược lại còn nhàn nhã tìm mũi tên vừa bắn ra trên mặt đất.

Cô đã bắn tổng cộng ba mũi, chỉ tìm lại được hai mũi, còn một mũi đã vỡ, lại là hai điểm năng lượng...

Tống Xuân Thời nhíu mày thầm đau lòng.