Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 16: Dụ kẻ theo dõi ra mặt

Trời vừa tờ mờ sáng, vùng đồng cỏ hoang vu tĩnh lặng.Tống Xuân Thời cõng trường cung chạy trên hoang nguyên.

Khoảng một giờ sau, cô đến một hẻm núi, hai bên hẻm núi dựng đứng thẳng tắp, khe hở ở giữa vừa hẹp vừa thẳng, như bị người dùng một con dao khổng lồ cắt ra.

Cô chui vào khe hở, dùng toàn lực chạy ra vài trăm mét, rồi nhanh chóng nép vào một khối đá nhô ra, điều chỉnh hơi thở, nhanh chóng giảm tần suất hô hấp.

Hoang nguyên vào lúc sáng sớm rất yên tĩnh, chim di trú đã bay đi tránh rét ở nơi ấm áp, những con thú vẫn chưa ra khỏi hang, bên tai chỉ có tiếng gió thổi qua hẻm núi tạo thành tiếng rít.

“Ủa?”

Đột nhiên, có người ở lối vào hẻm núi phát ra tiếng nghi hoặc nhỏ, rất nhẹ nhưng Tống Xuân Thời tập trung toàn bộ tinh lực vào đôi tai, đã bắt được động tĩnh nhỏ bé không thể nhận ra này.

Hóa ra gần đây theo dõi cô không phải thứ gì kỳ lạ, mà là người.

Tống Xuân Thời cũng không vì thế mà buông lỏng dù chỉ một chút.

Kẻ này có thực lực mạnh hơn cô, không biết dùng phương pháp theo dõi gì, mà nhiều ngày trôi qua, cô không những không bắt được đối phương mà thậm chí còn không xác định được vị trí đại khái của hắn.

Khi luyện bắn cung trong hang động, cô đã nghĩ đến hẻm núi này, có lẽ có thể lợi dụng địa hình đặc biệt để dụ người ra.

Người kia đứng ở cửa hẻm núi, không đi sâu vào, nhưng như vậy cũng đủ rồi.

Tống Xuân Thời không quay đầu lại, trở tay kéo dây cung bắn ba mũi tên về phía sau, khe hở hẹp và thẳng của hẻm núi khiến cho cho mũi tên có thể bay thẳng đến lối ra, bắn trúng chính xác người đứng đó.

Khi mũi tên đầu tiên bay tới, Carol không để ý, chỉ hơi nghiêng người giơ tay đỡ mũi tên, trên mặt còn mang theo ý cười trêu chọc con nít.

Nhưng rất nhanh, cảm giác tê rần ở cánh tay khiến hắn lộ vẻ kinh ngạc.

Không kịp suy nghĩ nhiều, mũi tên thứ hai cũng đã đến trước mặt, hắn hơi nghiêm túc hơn một chút, dùng kiếm laser đỡ, nào ngờ thân tên bị kiếm laser cắt nát, mảnh vỡ bắn tung tóe lên người hắn, lực đạo còn sót lại lớn đến mức kinh ngạc.

Hắn không mở lá chắn phòng hộ, bị đánh đến mức nhăn nhó: “Đây là đứa trẻ có sức mạnh quái gở gì thế!”

Mũi tên thứ ba đến nhanh hơn hai mũi trước, rõ ràng càng thêm hung ác, Carol không dám đỡ nữa, nhưng dáng dấp của hắn cao to mà hẻm núi lại quá hẹp, dù có nghiêng người cũng sẽ bị trúng tên, bất đắc dĩ chỉ đành ngồi xổm xuống, mũi tên sượt qua da đầu, còn kéo theo mấy sợi tóc quý giá.

Carol không kịp đau xót, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô gái kia mặt không biểu cảm, trên tay lại giương thêm ba mũi tên.

Hắn vội giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng: “Tôi nhận thua! Có gì từ từ nói!”

Tống Xuân Thời khựng lại, mũi tên vẫn chĩa về phía hắn, không hạ xuống cũng không đáp lại.

Carol đứng dậy, hai tay vẫn hơi giơ lên, ra hiệu mình không có ác ý.

Hai người cách nhau hơn trăm mét, thấy đối phương vẫn luôn cảnh giác, hắn không tiện lại gần nên đành phải hét to giải thích: “Em còn nhớ mấy người trẻ tuổi năm ngày trước không! Họ là học viên của Học viện quân sự Đế quốc Tử Kinh, đến Hoang Tinh tiến hành kỳ thi tốt nghiệp, tôi là giáo quan của bọn họ. Tôi thấy em có tiềm năng rất tốt, muốn hỏi em có hứng thú vào học viện quân sự không!”

Hắn nói xong, đợi một lúc lâu thấy cô gái vẫn lạnh lùng, đành phải gãi má để giảm bớt sự xấu hổ: “Cho nên lũ trẻ Hoang Tinh không thích vào học viện quân sự à?”

Trên thực tế, Tống Xuân Thời chỉ bối rối mỉa mai với hệ thống: [Ông này đang gào cái quỷ gì thế?]

Đã cách xa thì chớ, lại còn nói nhanh dài dòng, thêm nữa là tiếng phổ thông, cô căn bản nghe không hiểu.

Nhưng có vẻ như không có ác ý, vừa nãy né tránh mũi tên của cô rõ ràng không dùng hết sức, cũng không có ý phản công.

Vì vậy, cô cũng hét to: “Anh, nói gì! Không hiểu!”