Các học viên thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ của bọn họ là bắt một loại quái thú nhỏ, mấy ngày nay để tìm dấu vết của quái thú, bọn họ liên tục đi bộ trên sa mạc, không những phải chịu đựng môi trường khắc nghiệt mà còn phải đối mặt với đủ loại nguy hiểm, cả tinh thần và thể xác đều cực kỳ mệt mỏi, thực sự rất muốn được nghỉ ngơi.
“Tôi sẽ xử lý thức ăn.” Một thành viên kéo con quái thú đi về phía bờ nước, trên mặt toàn là ý cười: “Tiếc là tôi không mang theo thứ gì, nếu không cũng tặng cô ấy một món quà.”
Những người khác không vô tư như anh ta, nhìn xác con quái thú rồi phân tích: “Một mũi tên bắn xuyên qua trán vào hộp sọ, độ chính xác, sức mạnh, tốc độ đều không thể thiếu.”
Ngay cả khi sử dụng súng hạt nhân, cũng không dễ thực hiện được điều này, huống chi cô gái dùng một cây cung, thứ vũ khí lạnh đã bị loại bỏ từ lâu.
Nghĩ đến con quái thú đêm qua, cũng chết dưới tay cô theo cách tương tự.
Vài học viên đột nhiên cảm thấy hơi nóng mặt, con dao găm trong tay họ cũng là vũ khí lạnh, trước đây bọn họ vẫn luôn cho rằng loại vũ khí lạc hậu này không thể đối phó với quái thú, thậm chí còn có ý kiến với học viện.
Bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt, không phải vũ khí lạnh không được mà là người không được.
Sắc mặt của các học viên thoạt đỏ thoạt trắng, một nữ sinh thở dài: “Là chúng ta quá vô tri.”
Họ quen được mọi người nịnh nọt, vì thế tự mãn tự phụ, bây giờ nghĩ lại, dáng vẻ đó quả thực rất buồn cười.
Tống Xuân Thời cảnh cáo đám người lạ một phen, sau khi trở về liền bận rộn làm thịt khô.
Ban ngày trên sa mạc nhiệt độ cao, lại khô hanh, giống như một cái lò nướng không cần điện, thịt ướp treo ra ngoài một ngày đã khô cứng.
Nhưng người phải trông coi không được rời đi, nếu không những con vật bay trên trời, chạy dưới đất, chui trong hang, mười tám loại dã thú đều thi triển hết thần thông, trong chớp mắt có thể ăn trộm hết thịt.
Tống Xuân Thời ngồi ở cửa hang đá, cung tên đặt bên cạnh, tay làm một công cụ đào mỏ mới, tai và mắt luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh.
“Vυ't——” Một mũi tên bay ra ngoài.
“Vυ't vυ't——” Hai mũi tên cùng bắn ra.
“Vυ't vυ't vυ't——” Có một đàn chim đến, mười hai mũi tên suýt nữa thì không đủ dùng.
Đến chiều tối, cô cất thịt khô vào hang đá, không chỉ không thiếu một miếng thịt, trên mặt đất còn nhiều thêm một đống thu hoạch hỗn tạp.
Cô chọn lựa, đồ ăn ngon giữ lại, đồ khó ăn thì ngày mai mang đi đổi.
Ngày hôm sau, Tống Xuân Thời dậy thật sớm, kéo một chiếc xe ván ra khỏi hang đá, thân xe không phải làm bằng gỗ mà là bằng kim loại. Ở Hoang Tinh, cây cối là tài nguyên khan hiếm, quý hơn cả kim loại.
Trên xe chất đầy những vật phẩm chuẩn bị đổi, cô kiểm tra một lượt, xác định đã đủ chắc chắn, kéo dây xe chạy một mạch.
Hôm nay cô sẽ đến một ốc đảo lớn gần nhất, thực ra có thể gọi là một thành phố, nằm giữa sa mạc bao la.
Trong thành phố có đất canh tác quý giá, có thể trồng cây lương thực, vì vậy đã thu hút gần mười vạn người tụ tập.
Bây giờ là năm 2353 theo lịch tinh tú, Tống Xuân Thời không biết trên những hành tinh khác, liệu đã sử dụng rô bốt thay thế nhân công hay chưa, nhưng cư dân Hoang Tinh vẫn giống như quê hương cũ của cô, dùng đôi tay lao động trên đồng ruộng.
Thậm chí có thể làm việc cũng là một loại hạnh phúc, có nghĩa là họ có đất đai, một số người không có gì cả, chỉ có thể liều mạng mạo hiểm, hoặc dùng thân thể làm giao dịch để đổi lấy cơ hội sống sót.
Chạy một lúc, Tống Xuân Thời đột nhiên thả chậm tốc độ, cau mày nhìn quanh.
[Sao vậy?] Cô đi đi dừng dừng nhiều lần, hệ thống không nhịn được hỏi.
“Hình như có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta.” Cảm giác bị theo dõi lờ mờ đó, từ khi rời lãnh thổ đã có, nhưng vẫn không phát hiện ra nguồn gốc.
[Sao tôi không phát hiện ra?]
Tống Xuân Thời nói không nên lời: “Ngoài việc phản ứng nhạy bén với quặng năng lượng, lúc khác cậu có thể phát hiện ra được cái gì chứ?”