Người Qua Đường, Cô Quá Mức Cường Đại

Chương 10: G.iết Gà Dọa Khỉ

Mọi người nín thở, không nhịn được mà đoán già đoán non.

Rõ ràng ốc đảo này có chủ, có thể chiếm giữ được lãnh địa phì nhiêu như vậy thì chắc chắn là loài săn mồi hàng đầu, có đủ sức răn đe, còn biết ẩn núp, phục kích...

“Rắc——”

Tiếng cành cây gãy, rất nhỏ nhưng lại chói tai.

Tim đám học viên đập thình thịch, có người đã tái mặt, chỉ là cố nhịn không lùi lại.

“Rắc, rắc——”

Có thứ gì đó đang giẫm lên cành cây khô không ngừng tiến lại gần, không khí dường như trở nên đặc quánh, như thể một con dao vô hình đang từ từ giơ lên, lưỡi dao sáng quắc lạnh người.

Đột nhiên, một bóng người từ sau bụi cây đi ra, vậy mà lại là một cô gái!

Cô gái tóc đen mắt đen, tay cầm cây cung cao gần bằng một người, mặc váy ngắn bằng lân giáp tinh thú, tứ chi để trần thon thả, làn da màu mật ong là vết tích của việc phơi nắng, cô giống như một loài mèo hoang khó tính, là chúa tể trong lãnh địa của mình, bước đi nhẹ nhàng tùy ý, không kiêng nể gì đánh giá bọn họ, ánh mắt vừa ngây thơ vừa hoang dã.

Cô có vẻ nguy hiểm như vậy, nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.

Các học viên vô thức nín thở.

*

Cùng bị chấn động với các học viên còn có người xem.

Vừa rồi, khi mọi người đều cảnh giác, người xem cũng nín thở theo dõi, sợ rằng con quái thú khổng lồ đột nhiên lao ra từ bụi rậm.

Nhưng không ai ngờ rằng xuất hiện không phải là quái thú mà là một cô gái trông rất đặc biệt.

Cô không có vẻ ngoài dữ tợn, thậm chí có thể nói là rất xinh đẹp, có một sức hấp dẫn lạ thường, nhưng hầu hết mọi người khi nhìn cô lần đầu tiên đều chỉ chú ý đến khí chất hoang dã và nguy hiểm của cô, chứ không phải dung mạo.

[Là cô ấy! Là cô gái đi ngang qua hôm qua! Mặc dù hôm qua cô ấy che mặt nhưng tôi nhớ đôi mắt của cô bé!]

[Đúng vậy, nhìn dáng người và màu da cũng rất giống.]

[Cô ấy xuất hiện trước mặt các học viên để làm gì?]

Tống Xuân Thời đứng trước mặt mọi người, không để ý đến ánh mắt cảnh giác của bọn họ, đưa tay vạch ra phạm vi của ốc đảo, dùng tiếng phổ thông không chuẩn tuyên bố: “Của tôi.”

Thỉnh thoảng có người lạ tiến vào ốc đảo, tạm thời nghỉ chân hoặc bổ sung nước, là chủ sở hữu lãnh thổ, Tống Xuân Thời cho phép những hành vi này, nhưng không cho phép người ngoài ngang nhiên phá hoại.

Mấy người trước mắt trông không giống cư dân Hoang Tinh, không biết bọn họ có hiểu quy tắc không, cô cố ý xuất hiện để thông báo, tránh xảy ra xung đột về sau.

Cô lại chỉ về hướng có hang đá, cảnh cáo: “Bên kia, không được vào.”

Nói xong, cô đột ngột kéo dây cung, trước vẻ mặt biến sắc của các học viên, mũi tên như tia chớp bắn vào bụi cỏ, chỉ nghe thấy một tiếng bịch, một con quái thú trông rất kỳ lạ ngã xuống chết.

Tống Xuân Thời tiến lên, rút mũi tên trên người con quái thú ra, nói với mọi người: “Tặng các cậu.”

Lời vừa dứt, không đợi bọn họ có phản ứng gì, cô đã quay người bỏ đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất vào bụi rậm, không còn tăm tích.

Các học viên nhìn nhau, người xem càng thêm bối rối.

[Cô nhóc nói tiếng phổ thông đúng không? Tại sao tôi lại không hiểu gì hết? Có cao thủ nào phân tích không.]

[Có lẽ là tuyên bố chủ quyền, ốc đảo này là lãnh thổ của cô bé, sườn đồi bên kia có thể là nơi cô bé ở, cấm người ngoài bước vào.]

[Không ai để ý sao, cô nhóc thậm chí còn không ngắm bắn, tùy tiện gϊếŧ chết một con quái thú!]

[Thấy rồi thấy rồi, cô ấy còn tặng cho học viên nữa, thật là nhiệt tình quá đi, vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ lại vừa tốt bụng]

[Lầu trên... có khả năng không phải nhiệt tình, mà là một lời cảnh cáo? Cảnh cáo học viên phải ngoan ngoãn. Có một câu thành ngữ cổ là “Gϊếŧ gà dọa khỉ”, ông có thể tìm hiểu thêm.]

[Mặc dù vậy, tôi cũng muốn bị cảnh cáo, lớn đến từng này mà tôi mới ăn thịt quái thú có mấy lần, quái thú ở Thủ đô tinh đắt quá, cô gái tặng tôi một con đi!]

Các học viên nhìn con quái thú trên mặt đất, lại nhìn về hướng cô gái rời đi: “Đội trưởng?”

Sắc mặt đội trưởng hơi đanh lại: “Vì chủ nhân nơi này không đuổi chúng ta đi, vậy thì cứ theo kế hoạch ban đầu, bổ sung thức ăn và nước uống, nghỉ ngơi nửa ngày rồi lại lên đường.”

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Xuân Thời: Đã vào lãnh địa của tôi, đều là con mồi của tôi!

Học viên:...