Editor: Linoko
Beta: B.Gzáb
Từ Diệp và Hắc Diệu tách nhau ra, cậu sờ sờ gương mặt nóng bỏng của mình rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đó có một thú nhân nhỏ, chính là chú khỉ trắng mà họ đã gặp trong rừng tuyết keo trước đó!
"Cậu tên là Hầu Bạch phải không? Ta nhớ rõ cậu." Từ Diệp ấn tượng sâu sắc với chú khỉ con màu trắng này.
"Anh còn nhớ em à!" Hầu Bạch vui mừng trèo vào qua cửa sổ, vây quanh Từ Diệp nhìn ngắm. "Các anh từ bộ lạc khác đến đây phải không? Thế giới bên ngoài như thế nào? Các anh đã gặp Thần Thú chưa? Các anh đã đến thành phố Thiên Hồ Tập chưa? Các anh đến bộ lạc chúng em làm gì vậy?"
Nhìn Hầu Bạch quấn quýt hỏi đông hỏi tây, Hắc Diệu sắc mặt âm trầm, túm lấy chú khỉ nhỏ nhiều chuyện này và kéo nó ra khỏi Từ Diệp.
Hầu Bạch bị túm lên, tức giận cào cấu muốn thoát ra khỏi tay Hắc Diệu, nhưng hẳn cậu thèm để ý, chỉ xách nó đến bên cửa sổ, định quăng ra ngoài.
Từ Diệp vội vàng ra hiệu cho Hắc Diệu thả Hầu Bạch xuống, rồi lấy ra một chiếc chén gốm xinh xắn đưa cho nó.
Hầu Bạch bị ném xuống đất, đang định xông lên tấn công kẻ vừa túm mình, bỗng thấy một vật xinh đẹp đung đưa trước mắt.
Từ Diệp đặt chiếc chén gốm vào tay Hầu Bạch, cười nói: "Cảm ơn cậu đã giúp gọi tộc trưởng đến cứu chúng ta trong rừng tuyết keo, đây là quà tặng cho cậu."
Hầu Bạch nhìn chiếc chén gốm tinh xảo trong tay, vẻ mặt không thể tin nổi: "Vật đẹp như vậy, thật sự cho em sao?"
Từ Diệp xoa xoa đầu Hầu Bạch, cảm giác rất tốt, "Thật mà! Đây là đặc sản của bộ lạc Đại Hống chúng ta, gọi là đồ gốm, cậu cầm là chén gốm, có thể dùng nó để ăn cơm."
Hầu Bạch vui mừng khôn xiết, hưng phấn nhảy nhót khắp phòng: "Em không dùng nó để ăn cơm đâu, em sẽ cất giữ nó thật cẩn thận!"
Từ Diệp không ngờ Hầu Bạch lại vui đến thế, cũng không nhịn được cười theo, "Cậu thích là được rồi!"
"À đúng rồi! Em muốn đem nó khoe với Hầu Mộc, Hầu Nha bọn họ!" Nói xong, Hầu Bạch ôm chén gốm nhảy ra cửa sổ, biến mất nhanh như chớp.
Hầu Bạch đi rồi, Từ Diệp và Hắc Diệu cũng không ở lại lâu, ra khỏi nhà gỗ, xuống cây, hướng về phía bộ lạc Thụ Hầu.
Trời đã xế chiều, chân trời một mảnh ráng đỏ, trong thung lũng có vài con côn trùng nhỏ bắt đầu hoạt động, phát ra ánh sáng chớp tắt.
【Nguyệt mầm trùng】
【Thân hình thon dài, có thể phát sáng, sống trong rừng, hoạt động ban đêm】
【Thức ăn yêu thích: Phấn hoa, nhụy hoa】
Bắt một con nguyệt mầm trùng xem xét kỹ, Từ Diệp phát hiện loài côn trùng nhỏ này hơi giống sự kết hợp giữa đom đóm và bướm, phát ra ánh sáng trắng mỏng manh từ phần thân, trông rất kỳ diệu.
"Đây là nguyệt mầm trùng, sống cùng với thú nhân bộ lạc chúng tôi, ban đêm sẽ phát sáng. Chúng tôi bắt chúng bỏ vào l*иg cỏ, treo trong nhà để có ánh sáng, sáng ra lại thả chúng đi." Một giọng nữ ngọt ngào vang lên bên tai, Từ Diệp quay đầu nhìn, hóa ra là một thú nhân nữ xinh đẹp.
"Xin chào! Khách quý từ xa đến, tôi tên là Hầu Nguyệt, tộc trưởng Hầu Sơn là cha tôi." Cô thú nhân xinh đẹp giới thiệu mình, quan sát kỹ Từ Diệp và Hắc Diệu, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò.
"Xin chào! Tôi là Từ Diệp, anh ấy là Hắc Diệu, chúng tôi đến từ bộ lạc Đại Hống xa xôi." Từ Diệp lịch sự đáp lại.
"Tôi nghe cha kể về các anh rồi, anh là một tư tế rất giỏi, đồ gốm của bộ lạc các anh cũng đẹp lắm." Hầu Nguyệt mỉm cười, càng thêm quyến rũ động lòng người.
Từ Diệp hơi đỏ mặt, khiêm tốn nói: "Cảm ơn lời khen của cô, tôi cũng không giỏi lắm đâu, đại tư tế Hầu Thạch mới là tư tế giỏi, thông minh và khôn ngoan."
"Ha ha!" Hầu Nguyệt khẽ cười, rồi đột nhiên tiến sát Từ Diệp, cẩn thận quan sát anh.
Hắc Diệu lập tức đứng ra che chắn giữa Hầu Nguyệt và Từ Diệp, mắt lộ vẻ tức giận, con cái này định làm gì? Tìm bạn đời sao?!
Hầu Nguyệt ngẩng đầu, thấy Hắc Diệu sắc mặt lạnh lùng, vẻ khó chịu, cô nheo mắt cười: "Anh là chiến binh bảo vệ tư tế phải không, tôi chỉ muốn xem quần áo của anh ấy thôi mà."
Từ Diệp ngượng ngùng kéo Hắc Diệu ra, vẻ mặt xin lỗi, nói với Hầu Nguyệt: "Xin lỗi nhé, Hắc Diệu không có ý xấu đâu. Quần áo của tôi làm từ da của côn trùng mềm ở đầm lầy."
"Ồ, ra vậy..." Hầu Nguyệt nhìn bộ quần áo đẹp đẽ trên người Từ Diệp, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm muốn.
"Tôi còn một ít da côn trùng mềm, nếu cô muốn, có thể lấy đồ để đổi." Từ Diệp nhìn ra Hầu Nguyệt rất hứng thú với quần áo, tiện thể đề nghị trao đổi.
"Thật ạ? Tuyệt quá! Anh muốn đổi lấy thứ gì?" Hầu Nguyệt vừa nghe thế, lập tức hào hứng hỏi Từ Diệp muốn gì.
Từ Diệp cười cười: "Gì cũng được, cô cứ mang ra cho tôi xem, hạt giống cây trồng, đá quý các loại đều được."
"Được! Vậy tôi về tìm đồ ngay, lát nữa sẽ quay lại trao đổi." Nói xong, Hầu Nguyệt vội vã bỏ đi.
Hừ! Hắc Diệu nhìn Hầu Nguyệt đi xa, sắc mặt mới dịu đi đôi chút.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, tộc trưởng Hầu Sơn đang đợi chúng ta đấy." Từ Diệp nắm tay Hắc Diệu, nụ cười ấm áp rạng rỡ.
Hắc Diệu nhìn nụ cười ấm áp của Từ Diệp, tâm trạng lập tức trở nên tốt hơn, nắm chặt tay Từ Diệp, cùng cậu đi về phía khoảng đất trống trong thung lũng.
Đến khoảng đất trống, nơi đây đã đốt lên một đống lửa lớn, xung quanh có rất nhiều thú nhân, thấy Từ Diệp và Hắc Diệu đều nở nụ cười thân thiện, bày tỏ sự chào đón.
"Từ Diệp, Hắc Diệu, các cậu đến rồi!" Hầu Sơn vừa thấy họ liền nhiệt tình đón chào, dẫn họ đến ngồi bên một chiếc bàn gỗ.
Trên bàn gỗ trải lá cây, bày đủ loại trái cây tươi ngon, còn có vài món thịt nướng, mùi thơm hấp dẫn.
"Nào! Các cậu nếm thử đi, đây là đặc sản trái cây của bộ lạc Thụ Hầu chúng tôi, ngon lắm đấy!"
Hầu Sơn nhiệt tình đưa trái cây cho Từ Diệp và Hắc Diệu, rồi lấy ra một thùng gỗ và vài cốc gỗ, múc nước từ thùng rót vào cốc, đẩy đến trước mặt họ.
"Uống đi! Đây là đặc sản của bộ lạc Thụ Hầu chúng tôi - rượu hầu, uống vào sẽ hơi choáng, nhưng hương vị rất ngon, được ưa chuộng ở thành phố Thiên Hồ Tập lắm!"
Từ Diệp nâng cốc lên uống một ngụm, phát hiện có vị rượu trái cây nhè nhẹ. "Thì ra là rượu!"
"Rượu?" Hầu Sơn nghe Từ Diệp gọi tên nó.
"Ừm, rượu, là thức uống được tạo ra khi trái cây bị ép nát, để lâu lên men, uống nhiều sẽ say, tức là choáng váng, uống quá nhiều sẽ ngủ, trở nên không tỉnh táo. Không ngờ ở đây lại có thể uống được rượu hầu ngon như vậy, thật cảm ơn tộc trưởng Hầu Sơn!"
Từ Diệp cười giải thích, tiện thể khen ngợi Hầu Sơn.
"Ha ha ha! Khách sáo quá, rượu hầu, rượu hầu, cái tên hay đấy, từ nay gọi nó là rượu hầu nhé! Không ngờ đại tư tế Từ Diệp lại biết cả điều này, quả nhiên là tư tế được Thần Thú ban phước, giỏi quá!" Hầu Sơn cười sảng khoái, nâng cốc uống một hơi cạn sạch.
"Bộ lạc Thụ Hầu có thể tạo ra rượu cũng rất tuyệt vời, rượu hầu này chắc chắn được mọi người yêu thích lắm." Từ Diệp uống thêm vài ngụm rượu hầu, hương vị thơm ngon tinh tế, vị trái cây đậm đà, đối với thế giới hoang dã này quả là một món xa xỉ hiếm có.
"Đương nhiên rồi! Mỗi lần đến thành phố Thiên Hồ Tập, các bộ lạc khác đều tranh nhau mua rượu hầu của chúng tôi, nhưng chúng tôi chỉ đổi một ít thôi, phần lớn vẫn để lại tự uống." Hầu Sơn nói đến rượu hầu, vẻ mặt đầy tự hào.
Hắc Diệu thấy Từ Diệp và Hầu Sơn trò chuyện vui vẻ về rượu hầu, cũng nếm thử một ngụm. Hương vị khác hẳn nước thường, có chút lạ lẫm, nhưng uống vào cảm giác rất tuyệt, khiến người ta muốn uống mãi không thôi.
Nâng cốc uống một hơi cạn sạch, Hắc Diệu cảm thấy mặt hơi nóng lên, Hầu Sơn vội vàng rót thêm cho Hắc Diệu, khuyên: "Nào! Uống nhiều vào! Thùng này là loại ngon nhất trong bộ lạc đấy!"
Ba người cứ thế vừa ăn vừa uống bên đống lửa, tận hưởng niềm vui của món ngon rượu ngọt. Trong lúc đó có nhiều thú nhân đến chào hỏi, tò mò hỏi Từ Diệp và Hắc Diệu đủ thứ chuyện, Từ Diệp cũng kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của họ.
"Ngày xửa ngày xưa, có một chú khỉ thú nhân khác hẳn những chú khỉ khác, vì cậu ta sinh ra từ một tảng đá. Nơi cậu ta sinh ra là một ngọn núi tên là Hoa Quả Sơn, trong núi có một thác nước lớn, to như thác nước ở thung lũng này vậy. Phía sau thác nước lại có một hang động rất lớn, vì cửa hang có thác nước che phủ nên được gọi là Thủy Liêm Động..."
Đêm sâu, bên đống lửa sáng rực, Từ Diệp được một đám trẻ con vây quanh, ngồi dưới đất kể chuyện cho chúng nghe.
"Đàn khỉ sống trên núi Hoa Quả cũng chưa từng phát hiện ra có hang động phía sau thác nước. Bỗng một chú khỉ con hỏi: "Thác nước này là cái gì vậy?" Đám khỉ đều muốn biết cho rõ, sau khi bàn bạc, một con khỉ già nói với cả đàn: "Nếu ai có thể chui vào dòng nước này, rồi chui ra được, kể lại những gì nhìn thấy cho cả đàn, sẽ được tôn làm đại vương, các ngươi thấy sao?" Đàn khỉ nhìn nhau, ai dám đi? Cả đàn thấy dòng thác chảy ào ào, không ai dám tiến lên.
Đột nhiên một chú khỉ thú nhân lớn tiếng nói: "Ta dám vào!" Hóa ra là chú khỉ đá kia! Khỉ đá nhảy ùm vào thác nước. Đàn khỉ đứng đó nhìn chằm chằm, ai nấy đều lo lắng cho cậu ta, ôi chao, cậu ta rơi xuống nước rồi, liệu còn có thể trở ra được không?
Nhưng khỉ đá dũng cảm vượt qua thác nước, phát hiện ra Thủy Liêm Động. Cậu ta trở ra kể tin vui này cho những con khỉ khác, cả đàn vui mừng khôn xiết, cùng nhau dọn đến sống trong Thủy Liêm Động. Họ cũng giữ lời hứa, tôn khỉ đá làm đại vương. Theo lời khỉ đá, cậu ta có tên mới - Mỹ Hầu Vương...
Mỹ Hầu Vương dẫn dắt đàn khỉ đánh bại ma vương hỗn thế cùng đàn thú của hắn, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy mình còn yếu kém, nên đã vượt ngàn sông vạn núi, đi tìm một thú nhân rất giỏi để bái sư học nghệ... Mỹ Hầu Vương gặp thỏ ngọc, thỏ ngọc là những thú nhân thỏ sống trong ánh trăng, họ trở thành bạn bè..."
Từ Diệp dựa theo những gì mình đã đọc sách và xem phim hoạt hình, kể lại câu chuyện về Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không. Qua lời kể của cậu, câu chuyện về một chú khỉ thú nhân dũng cảm mạnh mẽ cùng những trải nghiệm kỳ diệu nguy hiểm của anh ta dần dần mở ra trong tâm trí các thú nhân.
"Mỹ Hầu Vương muốn có một vũ khí, anh ta xuống tận đáy biển. Dưới đáy biển có rừng san hô to lớn, bên trong có một cung điện rộng lớn lấp lánh ánh sáng rực rỡ, có rất nhiều thú nhân biển sống ở đó... Mỹ Hầu Vương đã lấy được bảo vật của cung điện đáy biển - Định Hải Thần Châm, mang nó trở về đất liền."
Câu chuyện đến đây bỗng dưng ngừng lại, các thú nhân vây quanh đang nghe say sưa, bất kể người lớn hay trẻ con.
"Sao không kể tiếp?" Hầu Sơn hỏi, ánh mắt lộ vẻ tò mò và háo hức, ông còn muốn biết Mỹ Hầu Vương lấy bảo vật để làm gì nữa!
"Tộc trưởng Hầu Sơn, mọi người, trời không còn sớm, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi, phần còn lại của câu chuyện để ngày mai kể tiếp nhé." Từ Diệp đứng dậy, mỉm cười dịu dàng nói với mọi người xung quanh.
"Khụ khụ! Được rồi! Mọi người về nghỉ ngơi đi, Từ Diệp cũng mệt rồi." Hầu Sơn kiềm chế ham muốn nghe tiếp câu chuyện, bảo các tộc nhân về nhà nghỉ ngơi.
Các thú nhân chưa từng được nghe một câu chuyện xuất sắc kỳ diệu như vậy, bị cắt ngang nên vẻ mặt có chút không hài lòng, nhưng cũng không nói gì được, đành cầm đồ đạc trở về nhà gỗ của mình. Trên đường đi vẫn không ngừng thảo luận nội dung câu chuyện.
"Mỹ Hầu Vương thật là lợi hại quá! Có thể dẫn dắt tộc nhân đánh bại Ma Vương đáng sợ!"
"Trên mặt trăng lại có người sống, lại là thú nhân thỏ, thật kỳ diệu quá!"
"Thế giới dưới đáy biển và bảo vật rốt cuộc như thế nào nhỉ? Mỹ Hầu Vương lấy bảo vật để làm gì?"
...
Mọi người hào hứng thảo luận về câu chuyện, trên mặt không giấu được vẻ thỏa mãn và phấn khích, họ đều bị câu chuyện xuất sắc này làm cho xúc động.
"Đi thôi Hắc Diệu, chúng ta cũng về nghỉ." Từ Diệp kể chuyện cả đêm, giờ cũng cảm thấy mệt mỏi, muốn về ngủ một giấc ngon lành.
"Ừm, được!" Hắc Diệu đứng dậy, nhưng lảo đảo một cái, ngã vào người Từ Diệp.