Sau lời xin lỗi, thân hình và dáng dấp của thanh niên có sự biến đổi.
Nhưng lúc này Tang Miên vẫn còn co ro trên đất, cậu không chú ý tới sự biến hóa lặng lẽ của người nọ.
Đợi cảm giác đau nhức hoàn toàn biến mất, Tang Miên mới mở đôi mắt xinh đẹp mông lung, chậm chạp ngồi dậy.
Rốt cuộc có thể nhìn rõ người vừa đυ.ng trúng mình.
Dáng dấp chưa hết trẻ con, có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả cậu.
"Nè, phiền cậu đỡ tôi một chút được không? Tôi không đứng lên được." Tang Miên nhỏ giọng kêu.
"Được!"
Thanh niên tương đối tích cực, lập tức đỡ cậu dậy.
Tang Miên đột nhiên phát giác đứa nhỏ tưởng như còn nhỏ tuổi hơn cậu nhiều lại có chiều cao xấp xỉ mình.
Ủa? Vừa nãy cậu ta cũng cao như vậy hả?
Có lẽ... mình nhìn nhầm?
Dưới sự giúp đỡ của thanh niên, rốt cuôc Tang Miên cũng lết được tới cái ghế sô pha.
Cậu xoa xoa cái bụng còn hơi ê ẩm, sau đó lau sạch nước mắt trên mặt, ra vẻ người lớn mở miệng: "Chào cậu, tôi là Tang Miên, cậu tên gì?"
Giọng nói ngọt dịu như kẹo.
Thanh niên nghe cậu hỏi liền đáng yêu nghiêng đầu.
Đôi mắt nai con tròn xoe kia đang cố gắng mở to để nhìn rõ hắn trong bóng tối.
Thanh niên liếʍ liếʍ môi.
Tên hắn à?
Lâu quá rồi.
Lâu đến mức hắn đã quên mất tên của mình.
Nhưng nếu Tang Miên muốn biết, hắn sẽ nhớ lại.
Hồi lâu sau, mi mắt hắn cong cong: "Em tên Bạch Việt Lăng.."
"Bạch Việt Lăng?" Tang Miên nghi ngờ thì thầm, cảm thấy có chút quen tai, nhưng quả thực cậu không quen biết người này.
Được rồi, con nít mà, nhìn có vẻ còn sợ hãi như vậy.
Trước hết phải đưa cậu ta đến nơi an toàn mới là quan trọng nhất.
"Sao cậu lại chạy tới đây?" Tang Miên khó hiểu hỏi.
Bởi lẽ dáng vẻ sợ hãi của Bạch Việt Lăng quá mức chân thực------- hệt như cậu vậy, theo bản năng liền cho rằng cậu ta cũng là người chơi.
Bạch Việt Lăng nghiêng đầu, nhỏ giọng ủy khuất: "Bọn họ đều nói em quá nhỏ, vô dụng."
"Vậy chi bằng... đi cùng tôi?" Tang Miên không chút nghĩ ngợi nói.
Không ngờ vừa dứt lời, cái mặt cậu ta lập tức đỏ lên----------
Ngượng ngùng.
Mặc dù trước khi hôn mê cậu bị nữ quỷ dí, sau khi tỉnh lại thì bị đứa con nít đυ.ng bể bụng.
Nhưng!
18 tiếng, chỉ còn lại 18 tiếng, sẽ không còn bất trắc nào xảy ra nữa!
Tang Miên tự tin chắc chắn.
"Được ạ! Em---- em có thể đi theo anh sao?"
Bạch Việt Lăng chớp mắt, mong đợi hỏi.
Tang Miên không ngờ cậu ta sẽ thật sự đồng ý.
Tiểu đần độn ngay cả bản thân còn chưa lo xong cảm thấy vô cùng kích động, vậy mà thật sự có người chơi tin tưởng cậu ừm!
Quả đúng là nhân gian tiểu thiên sứ Thiện giải nhân ý! (*Ý ẻm là hai đứa khờ khờ yếu nhớt như nhau thì sẽ đồng cảm và thấu hiểu cho nhau ấy (-_-;))
Tang Miên gật đầu lia lịa.
"Đương nhiên có thể!"
Dù sao thì đến cuối cũng sẽ đi cùng nhau, không phải sao?
Tang Miên ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
Thời gian không còn nhiều lắm, không thể nghỉ ngơi quá lâu, phải đi thôi.
Cậu hít sâu một hơi, đứng lên đi lại mấy bước.
Sau khi chắc chắn cái bụng không còn vấn đề gì liền nghiêng đầu nói với Bạch Việt Lăng: "Chúng ta đi tìm những người chơi khác."
Bạch Việt Lăng gật đầu, ngoan ngoãn để Tang Miên dắt tay, mi mắt rũ xuống, ý cười tràn ra.