Vạn Nhân Mê Lại Bị Hôn Ngốc Rồi

Chương 23.2: Muốn giữ em lại vĩnh viễn

"Vậy tôi chỉ cần đợi ở đây 18 tiếng là được rồi?" Tang Miên nghiêng đầu lẩm bẩm.

"Kí chủ, tiến độ nhiệm vụ của cậu còn chưa đủ 100% đâu." 77 nhắc nhở..

Tang Miên kinh ngạc: "...A?"

Vẫn chưa đủ sao, vậy ai mới có thể qua đủ?

Cậu hẳn là người chơi duy nhất vào được văn phòng viện trưởng?

"Cậu có thể cân nhắc tiếp xúc thử với những người chơi khác xem." 77 đề nghị.

Tang Miên hít sâu một hơi: "Được."

Dù sao vẫn còn đến 18 tiếng nữa, cũng không có việc gì làm...nhỉ?

Thay quần áo xong, Tang Miên lang thang, đã lâu không hành động một mình.

"Có ai không? Tôi cũng là người chơi."

Gõ cửa liên tiếp mấy phòng cũng không có ai đáp lại, dường như không giống cố ý muốn tránh cậu, mà giống như------- thực sự không có người.

Ở thời điểm cậu không biết, tất cả đều đã chết sạch.

Tang Miên không khỏi thở dài một hơi: "Thế giới này không còn người chơi nào sao?"

Một đường đi xuống cầu thang, hướng về phía lầu một.

Cậu nhớ ngay vị trí cách tầng có một phòng sinh hoạt.

Nhưng vừa đẩy cửa vào, bước chân liền dừng lại.

?!

Nếu là buổi tối, không chừng chỗ này sẽ có quỷ nhảy ra-------

Không gian phòng sinh hoạt tương đối lớn, lại chỉ có mấy ngọn đèn mập mờ leo lét rải rác.

Hiệu quả chiếu sáng không đáng kể, có rất nhiều chỗ ánh đèn không thể chiếu tới.

Không khí kinh dị bao trùm.

Tang Miên ngẩng đầu, thậm chí còn nghe được tiếng rẹt rẹt chập điện của dòng điện xoay chiều.

"Ở đây chắc không có người..." Tang Miên lẩm bẩm.

Cả phòng gần như tối thui.

Cho dù cậu cố gắng thích ứng cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được chút ánh sáng.

Giữa phòng sinh hoạt đặt một dãy kệ sách, nhưng giờ phút này chúng đổ chồng lên nhau trông giống như những quân bài domino.

Các loại sách tán loạn đầy đất.

Tang Miên nhíu mày, rón rén nhón chân đi vào trong.

Ánh sáng trước mắt đột nhiên lay động kịch liệt.

Giống như có thứ gì đó lấy tốc độ cực nhanh vọt tới chỗ cậu.

Tang Miên không kịp né tránh, bụng bất ngờ bị đυ.ng trúng.

Đau đớn kéo tới, cả người thoát lực mềm nhũn ngã xuống đất.

"Ưm a..."

Tiếng rên khẽ bật ra khỏi miệng, khiến bóng người bên cạnh cậu ngừng lại.

Âm thanh vũ khí rơi xuống đất "loảng xoảng" bên tai Tang Miên, cậu co rúm lấy tay che bụng, kinh hoảng ngước mắt: "Đừng, đừng gϊếŧ tôi, tôi chỉ vừa đi ngang qua thôi..."

Người qua đường hàng thật giá thật luôn!

Chỉ không ngờ, người qua đường vừa mở cửa đã bị gϊếŧ!

Nói xong, Tang Miên lập tức nhắm mắt chờ đợi cái chết tới.

Dù sao thì với tốc độ như tên lửa khi nãy, cậu có chạy cũng không thoát.

Nhưng mấy chục giây trôi qua, vẫn không có tiếng đáp lại, cũng không có thứ gì lành lạnh cứa lên cổ cậu.

Ngay lúc cậu sắp hoài nghi có phải mình mơ ngủ không, thì có giọng nói non nớt vang lên: "Xin, xin lỗi anh! Là em sợ quá nên mới đυ.ng phải anh..."

Thanh âm kia tràn ngập hoảng hốt luống cuống.

Theo đó có bàn tay nhẹ nhàng chọt chọt cậu.

Có cảm giác non mềm hệt như Tang Miên.

Đôi mắt lưu ly nhạt màu lặng lẽ quan sát, tự hỏi có phải mình diễn lộ quá rồi không.