Lâm Bạch không ngờ Yêu Giới lại có nhiều loại thực phẩm giống với Trái Đất. Có lẽ còn nhiều thứ khác tương tự mà cậu chưa phát hiện ra. Nghĩ đến việc này, có lẽ cuộc sống tương lai của cậu ở đây sẽ không quá nhàm chán: không phải lo lắng về việc trả nợ, không phải chịu đựng những mâu thuẫn trong công việc, và cũng không phải lo lắng về các mối quan hệ xã hội. Sinh hoạt nơi hoang dã này, thật sự khiến người ta ao ước.
Lâm Bạch nhìn vào đôi mắt tràn đầy hy vọng của Bối Bắc. Với tư cách là một người thầy, cậu đương nhiên phải hướng dẫn tận tình.
"Tất nhiên là có thể, nhưng phải ăn càng sớm càng tốt. Nếu không, khoai tây sẽ mọc mầm. Khoai tây mọc mầm có độc không thể ăn được.". Nói nhiều như vậy chắc Bối Bắc sẽ không hiểu, thôi thì chỉ có thể để y học hỏi từ từ qua cuộc sống. Cuộc sống là người thầy tốt nhất.
“Đừng dùng tay, cầm cành cây đào từ từ thôi.” Lâm Bạch có chút bệnh thích sạch sẽ nên vội vàng nhắc nhở Bối Bắc, sợ y dùng tay trực tiếp đào bới, không quan tâm đến vấn đề vệ sinh.
Bối Bắc chỉ nghe được giống cái nói có thể dự trữ vào mùa đông, những lời sau đó y cũng không hiểu lắm, chắc là chuyện tốt. Bối Bắc vui vẻ cầm lấy cành cây mà giống cái đưa tới và bắt đầu đào đất. Lâm Bạch cũng cầm một cành cây. Hai người cùng nhau đào bới tìm kiếm, họ tìm thấy những củ khoai tây khá to, mỗi củ nặng khoảng hai cân, không biết có thể mang về được không. Họ cho khoai tây vào da thú, chất đầy ba bao lớn, ước chừng khoảng hai trăm cân. Thật không ngờ lại nhiều đến vậy. Trong đó có vài củ khoai lang vỏ đỏ khá to, Lâm Bạch vui vẻ nghĩ mình có thể nướng khoai lang ăn.
“Có thể mang về được không?” Lâm Bạch cau mày hỏi Bối Bắc.
“Đương nhiên là được, Bạch yên tâm, ta rất khỏe,” Bối Bắc tự tin trả lời. Một con trâu lớn mà y còn có thể nâng lên, nói chi mấy túi khoai này, không thể để giống cái xem thường mình được.
“Ừ, ta quên mất. Vừa rồi chỉ lo nhìn mấy cái bao lớn này, lại quên mất trâu còn nặng hơn thế,” Lâm Bạch vừa nói vừa gõ đầu, cảm thấy mình thật sự đãng trí. Nhưng khi định gõ thêm một cái nữa thì tay đã bị một bàn tay to đầy đất nắm chặt lấy. Lâm Bạch nhìn Bối Bắc với ánh mắt khó hiểu.
“Sao ngươi lại tự đánh mình? Nếu muốn đánh thì đánh ta đi,” nói xong Bối Bắc liền nắm lấy tay Lâm Bạch đánh lên người mình. Không ngờ y lại nhìn thấy trên khuôn mặt Lâm Bạch hiện rõ sự đau đớn. Chẳng lẽ y nắm tay giống cái quá chặt làm đau y?.
Bối Bắc cẩn thận kiểm tra tay Lâm Bạch, thấy không có gì nghiêm trọng nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Tay Lâm Bạch đỏ ửng, đặc biệt chỗ bị Bối Bắc nắm còn đỏ hơn. Bối Bắc nhanh chóng nhẹ nhàng buông tay Lâm Bạch ra.
"Xin lỗi, ta không cố ý. Ta... Ta..." Bối Bắc lắp bắp, vừa khẩn trương vừa đau lòng. Làm sao bây giờ? Nếu giống cái giận thì sao? Nếu giống cái không để ý đến mình nữa thì sao? Nếu giống cái bỏ đi thì sao? Vì quá lo lắng, Bối Bắc liên tục đập tay lên ngực tự trách, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Bạch. Nhưng y lại không phát hiện từ khi bỏ tay Lâm Bạch ra, cậu đã không còn vẻ đau đớn thay vào đó là nét mặt bình thản. Tuy nhiên, chính biểu hiện này khiến Bối Bắc càng thêm lo lắng đến mức vò đầu bứt tai.
Lâm Bạch giật mình khi bị Bối Bắc bất ngờ nắm lấy tay, chưa kể y còn dùng lực đập tay cậu vào cơ bắp cứng như đá của mình. Sau vài lần, Lâm Bạch đau đớn không chịu nổi, nhưng Bối Bắc vẫn không nhận ra, tiếp tục nắm chặt cổ tay cậu.
"Ngươi là người à? Hay là tấm sắt, đau quá, mau buông tay ra," Lâm Bạch nghĩ trong lòng, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Bối Bắc nhẹ nhàng như nâng niu trân bảo để tay mình xuống bên cạnh. "Cuối cùng cũng thả ra," Lâm Bạch thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không để lộ cảm xúc trên mặt. Nhìn Bối Bắc lo lắng và xin lỗi, Lâm Bạch vẫn im lặng, giữ nét mặt không biểu cảm. Trong lòng, bỗng nổi lên một chút ác ý. Chỉ đến khi thấy Bối Bắc sắp đập đầu vào cây tạ tội, Lâm Bạch mới lên tiếng:
"Được rồi, ta không sao. Ngươi và ta thể trạng khác nhau, ta không cường tráng như ngươi. Về sau, cả hai chúng ta cẩn thận hơn, đừng tự trách. Ta biết ngươi có ý tốt." Lâm Bạch chịu đựng cơn đau ở tay, vừa nói vừa làm động tác để Bối Bắc yên lòng.
“Bạch yên tâm, sau này ta sẽ cẩn thận, không để ngươi bị thương.” Bối Bắc cuối cùng cũng hiểu ý giống cái. Nhưng trong lòng y vẫn không yên, vì nhận ra giống cái rất dễ bị thương. Y tự hỏi những giống cái khác trong bộ lạc có dễ bị thương như vậy không, nhưng lại không nhớ rõ. Dù sao, mẫu phụ luôn khỏe mạnh vì phụ thân bảo vệ rất tốt. Có vẻ y vẫn chưa hoàn thành trách nhiệm của mình, Bối Bắc càng cảm thấy có lỗi với Lâm Bạch, làm việc nhanh hơn để bù đắp.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa, về thôi, đến giờ nấu bữa trưa rồi.” Lâm Bạch an ủi Bối Bắc đang chán nản vì tội lỗi. Đồng thời chuyển chủ đề để y không nghĩ mãi về việc vừa rồi. Anh chàng này thật ngây thơ, không ngờ cậu chỉ trêu chọc mà y lại nghiêm túc như vậy. Ừm, làm món ăn ngon hơn vào buổi trưa đi.
Nghe giống cái muốn trở về, Bối Bắc vội biến thành hình thú, nằm xuống để Lâm Bạch ngồi lên, miệng ngậm một bao khoai tây, còn lại thì móc vào hai chân trước, rồi bay về nhanh hơn nhiều so với lúc đến.
Sau khi trở về, Lâm Bạch bảo Bối Bắc đổ khoai tây ra và phơi dưới nắng, sau đó chuyển vào chỗ râm mát.
Móng cừu của Lâm Bạch vẫn chưa được xử lý, việc này khá phiền phức, nên để buổi chiều làm. Sau khi rửa tay, thấy mặt trời đã gần trưa, Lâm Bạch lấy thịt ra cắt thành từng miếng nhỏ, chuẩn bị hầm canh và nướng.
Từ khi đến đây, Lâm Bạch không thường xuyên xem đồng hồ, cậu luôn nhìn mặt trời để đoán thời gian. Sớm muộn gì pin của đồng hồ cũng sẽ hết, cho nên cậu phải thích nghi với môi trường.
Bối Bắc mang củi vào, nhóm lửa và đặt nồi lên. Nước trong nồi là nước sáng nay đã đun sôi. Bối Bắc nhìn Lâm Bạch làm một lần và nhớ ngay, sau đó y rửa tay rồi tiếp nhận con dao từ tay Lâm Bạch để cắt thịt, lòng vẫn đầy lo lắng vì tay Lâm Bạch hơi sưng.
Lâm Bạch nhìn bàn tay mình, dường như nó hơi sưng lên. Lúc nãy không để ý, nhưng giờ nhìn kỹ thì nó không còn đỏ nữa, mà hơi sưng. Cậu không thể quan tâm nhiều đến vậy, phải ra ngoài gọt vỏ khoai tây. Một con dao thôi là không đủ, phải lấy thêm một con nữa.
Lâm Bạch lục lọi trong vali để tìm dao. Cậu thấy một số con dao nếu dùng để cắt rau sẽ bị hỏng. Cậu mở vali màu xanh, rồi đến vali màu tím và tìm thấy một con dao nhỏ. Con dao này dài hơn dao làm bếp, lưỡi hẹp và dày hơn, đầu dao uốn cong. Tay cầm màu đỏ khắc hoa văn cầu kỳ, trông nó có vẻ cũ kỹ, nhưng vẫn còn tốt. Đây là món cậu mua ở chợ đồ cổ, vừa nhìn thấy đã yêu, giá cả cũng phù hợp, chất liệu lại tốt. Cậu đã cố tình tìm người mài lưỡi dao. Dù có chút tiếc nuối khi phải dùng con dao này để cắt rau, nhưng Lâm Bạch tự nhủ: "Dùng đi, đồ vật chỉ có giá trị khi được sử dụng.".
Lâm Bạch cầm con dao ra ngoài gọt khoai tây, để Bối Bắc tiếp tục cắt thịt.
Bối Bắc vẫn dùng ánh mắt chăm chú theo dõi trong khi Lâm Bạch lục lọi vali, sợ Lâm Bạch tức giận và lấy hết đồ đi. Không ngờ, Lâm Bạch lại lấy ra một con dao khác, khác với hai con dao y từng thấy. Điều này khiến Bối Bắc càng thêm tức giận với bản thân, giống cái đối tốt với y như vậy, mà y lại làm giống cái bị thương. Bối Bắc giận dữ, cắt thịt nhanh hơn.
“Khoai tây này lớn quá, hai củ là đủ ăn rồi.” Lâm Bạch nghĩ. Hai củ khoai tây này nặng khoảng năm cân, cộng với thịt trâu nữa là vừa đủ. Hai ngày nay liên tục ăn thịt, cậu thật muốn đổi sang rau quả, tiện thể buổi chiều dạy Bối Bắc đào hố làm bẫy, rồi đi tìm thêm rau quả.
Lâm Bạch đem khoai tây đã gọt vỏ trở về. Nước trong nồi đã sôi, Bối Bắc đang cho thịt vào nồi. Cậu dùng nước lạnh rửa sạch đất trên khoai tây, chuẩn bị cắt nhỏ.
"Thịt này cũng phải luộc hai lần. Sau khi luộc lần đầu, đổ nước ra, rửa sạch thịt bằng nước lạnh, sau đó đổ nước sạch vào nồi rồi mới bắt đầu nấu, hiểu chưa?" Lâm Bạch vừa nói vừa làm mẫu.
"Ừm, ta nhớ rồi," Bối Bắc nhận lấy khoai tây từ tay Lâm Bạch, "Khoai này cắt thế nào, giống như cắt thịt à?".
"Đúng vậy, cắt thành từng miếng nhỏ giống như thịt," Lâm Bạch dặn dò. Không có việc gì làm, cậu bắt đầu cạo lông trên móng dê. Ai ngờ, Bối Bắc liền giật lấy móng dê từ tay cậu.
"Để ta làm, ngươi nghỉ ngơi đi," Bắc Bắc cầm móng dê, nhìn Lâm Bạch với ánh mắt kiên quyết.
Lâm Bạch nghĩ không sao, tay chỉ hơi sưng một chút, nhưng nhìn bộ dạng của Bối Bắc,
cậu đành dừng tay, chờ ăn cơm, chỉ cần động đậy miệng là được.
Thế là Lâm Bạch ngồi trên tấm da thú dày, nhìn Bối Bắc bận rộn, nếu có sai sót gì sẽ chỉ y cách làm đúng.
Thật ra, nghĩ lại thì phương pháp không quan trọng là đúng hay sai. Trước khi mình xuất hiện, Bối Bắc không phải cũng sống rất thoải mái sao? Y đâu có bị đói đến mức gầy gò. Chỉ là cuộc sống của y đơn điệu, còn mình thì mang đến nhiều hương vị hơn. Có những việc không thể cưỡng cầu, hai người nên cùng nhau thương lượng. Hơn nữa, cái đúng của mình có thể không đúng với người khác. Đó chỉ là thói quen mà thôi. Lâm Bạch khiêm tốn tự phê bình.
Ngửi thấy mùi thơm của thịt trâu tỏa ra từ nồi cùng mùi thơm của thịt nướng trên kệ, Lâm Bạch có chút thèm, nhưng cậu thích thịt kho tàu hơn. Thỉnh thoảng uống canh một hai lần cũng không sao, ăn mãi một món dù ngon cũng chán. Nếu có đường và dầu thì tốt, ai...
"Bối Bắc, ở đây có rau dại nào ăn được không?" Lâm Bạch hỏi, quên mất rằng trước mắt mình là một động vật ăn thịt cỡ lớn.
"Rau gì? Chúng ta chỉ ăn thịt. Nếu ngươi thích rau, ta sẽ đi tìm cho ngươi." Bối Bắc ngạc nhiên. Tuy giống cái trong bộ lạc không ăn nhiều thịt như giống đực, nhưng y cũng chưa từng thấy ai ăn rau cả. Vật đó có thể ăn được sao? Có lẽ bộ lạc trước đây của cậu ấy ăn rau, nhìn giống cái trắng gầy như vậy chắc là do ăn rau. Nếu cậu ấy thích, y sẽ đi tìm.
"Ta đi cùng ngươi, buổi chiều làm bẫy chúng ta tìm rau luôn," Lâm Bạch thầm nghĩ, để y đi một mình chắc chỉ mang về lá cây.
“Bạch, tới ăn thịt nướng.” Bối Bắc nướng xong thịt xiên, liền gọi Lâm Bạch tới ăn. Y cho thìa là thứ giống cái thích lên thịt, ớt y không dám đυ.ng vào nên không cho.
“Được rồi, ta tới đây.” Lâm Bạch đồng ý đứng dậy, lót một tấm da lông rồi ngồi xuống.
“Bối Bắc, mặc quần vào đi.” Đã đến giờ ăn rồi, Lâm Bạch không muốn nhìn thấy thứ không nên nhìn khi ăn.
"Ăn xong rồi mặc được không?” Bối Bắc rất thích bộ quần áo Lâm Bạch đưa cho, nhưng có chút bất đắc dĩ. quần luôn kẹp chặt chỗ ấy, làm cho y không thoải mái.
"Tại sao?" Lâm Bạch không nhìn lầm, Bối Bắc thích quần áo, là không nỡ mặc hay vì lý do khác?.
"Cái đó... khi ngồi xổm, quần sẽ siết chặt chỗ này," Bối Bắc cảm thấy rất xấu hổ khi nói điều này trước mặt giống cái, sợ cậu hiểu lầm rằng y không thích chiếc quần. Vì vậy y lắp bắp và chỉ vào chỗ ấy của mình.
Lâm Bạch nghe Bối Bắc nói, kết hợp với chỗ y chỉ, hiểu ra vấn đề. Vì quần chật nên y khó chịu, nhưng đó là chiếc quần thoải mái nhất của cậu rồi. Có lẽ cậu nên may cho y một cái quần khác.