Lâm Bạch lấy bộ dụng cụ may vá từ trong hộp nhựa nhỏ ra. Tuy là đàn ông, nhưng sống một mình thì phải biết tự lo liệu mọi thứ. Như tục ngữ nói: "Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ." Cậu đã tự chuẩn bị cho mình một bộ dụng cụ may vá để phòng những lúc cần thiết, vì không thể lúc nào cũng nhờ người khác giúp đỡ.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đầy đủ: Ma tước tuy tiểu, ngũ tạng câu toàn - ý nói mọi thứ từ trong ra ngoài đều đầy đủ!.
Lâm Bạch tình cờ phát hiện ra bộ dụng cụ này khi đi ngang qua một cửa hàng đồng giá và quyết định mua nó. Giá không cao mà lại rất thực dụng. Mặc dù chỉ mới sử dụng hai lần, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất hữu ích.
Trong hộp có hai cây kéo, một lớn một nhỏ, chất lượng đều rất tốt. Lúc làm cái chổi, Lâm Bạch đã định dùng kéo nhưng lại lười lấy ra, cuối cùng vẫn phải lôi ra dùng. Những vật dụng có thể sử dụng bất cứ lúc nào nên được để ở nơi dễ thấy.
Chỉ có điều, sợi chỉ trong bộ dụng cụ này quá mỏng, may vào da thú thì không đủ bền. Dù có nhiều màu sắc, nhưng cũng chẳng ích lợi gì.
Lâm Bạch nhìn qua mấy tấm da thú trên mặt đất. Có một tấm lớn, hai tấm nhỏ hơn, và một tấm da dê mới. Tấm lớn không rõ là loại da gì, nhìn giống như da bò, nhưng lại có màu xám. Màu sắc này nếu dùng làm đế giày thì khá phù hợp. Cậu thử cắt nó bằng kéo, thấy cũng không quá khó cắt.
Lâm Bạch suy nghĩ, bàn chân là một bộ phận rất quan trọng của cơ thể, liên quan đến các cơ quan khác. Chúng phải được bảo vệ. Trong hai ngày qua, thấy Bối Bắc đi chân trần trên bãi cỏ và giẫm lên cành cây, cậu cảm thấy xót xa thay.
Lâm Bạch quyết định làm giày cho Bối Bắc trước. Dù sao thì người ta đã cho cậu nơi nương náu, có qua có lại mới toại lòng nhau. Cậu chọn màu xám làm đế giày, bên trong lót một lớp da dê, mũi giày và thân giày cũng dùng da dê vì mềm mại. Cậu nghĩ về kiểu dáng giày, nhìn ra ngoài trời, định làm kiểu giày thấp, đơn giản trước, rồi sau đó sẽ làm phức tạp hơn.
Nghĩ đến chiều dài bàn chân của Bối Bắc, so với mình thì lớn hơn nhiều. Ai ya, không được. Phải đo đạc cẩn thận, không thể lãng phí vật liệu. Đợi y trở về rồi đo đạc chính xác rồi làm, giày phải vừa chân mới tốt.
Bối Bắc mang theo con dao mà Lâm Bạch đưa cho ra ngoài săn bắn, toàn thân tràn đầy sức lực. Vì sao? Bởi vì giống cái của y đã trao cho y con dao quý giá để phòng thân, còn dặn dò y nhanh chóng trở về. Điều này cho thấy Lâm Bạch không coi y là người ngoài.
Báo Đen bay nhanh trên bầu trời với con dao trên lưng, chạy điên cuồng không ngừng trong rừng rậm. Y không thể kiềm chế được niềm vui và quên mất mình đang đi săn. Với tốc độ này, làm sao có con mồi nào dám ló mặt ra?.
Chạy được vài dặm, Báo Đen đột nhiên dừng lại, nhớ ra rằng y đang đi săn, tự trách mình tại sao lại ngu ngốc như vậy. Y thay đổi vị trí và bắt đầu ẩn nấp, tìm kiếm con mồi. Cuối cùng, y tìm thấy mục tiêu và đánh gục chỉ bằng một đòn.
Tại sao phải thay đổi vị trí? Vì Bối Bắc hành động giống như một kẻ điên, đã làm kinh động con mồi. Chúng đã sớm về nhà, chui vào hang hoặc chạy trốn. Con mồi nào cũng biết động vật ăn thịt lớn đang đi săn, sao dám chạy ra tìm chỗ chết?.
Thế là đành phải đổi chỗ. Một số con thỏ gần đó đang bàn tán vì sao con báo đen này lại vác cành cây sau lưng. Một con thỏ nói, "Ngươi ngu quá, chắc nó bị điên rồi. Hàng xóm chuột túi của ta thường xuyên nhìn thấy bò điên, triệu chứng giống hệt. Đi nhanh lên, đừng để bị nhiễm bệnh." Một con thỏ khác lại nói, "Thật không ngờ, một con báo săn mạnh mẽ như vậy lại thành ra thế này. Đúng là báo không gặp thời." Mấy con thỏ liền nhanh chóng chạy về ổ.
Báo Đen đổi chỗ, săn được một con trâu, may mắn là không phải trâu điên.
Miệng ngậm đầu trâu, tứ chi nắm chặt thân trâu, Báo Đen bay về phía bờ sông. Sau khi lột da và rửa sạch, y không dùng dao dài vì không nỡ, mà sử dụng da xương thú của mình. Y giữ lại sọ trâu, có thể sử dụng để đựng nước. Chỉ có một khúc xương, quá ít. Nghĩ lại, hôm qua lẽ ra cũng nên giữ lại xương dê. Y nhận ra, trước mặt Lâm Bạch, mình thường hay quên mất mọi chuyện, chắc chắn vì Lâm Bạch quá thu hút.
Báo Đen cắt thịt thành từng khối lớn, chặt bốn cái móng, rồi thêm vài khúc xương trâu. Đây đều là những thứ mà giống cái thích, y gói gọn chúng vào bao da thú rồi bay về hang động. Giống cái của y đang chờ, y phải bay nhanh hơn.
Lâm Bạch nghĩ đến việc chờ Bối Bắc về rồi mới làm giày, trong khi chờ đợi, cậu nên làm gì? Cậu nằm trên da thú, nhìn quanh hang động. Ánh mắt dừng lại trên móng dê chưa ăn, quyết định hầm chúng để buổi chiều ăn.
Sau khi nằm thêm nửa tiếng, Lâm Bạch nhận ra rằng càng nằm càng lười. Cậu nhớ lại ngày xưa, không ngày nào nghỉ ngơi, đi học, ở ký túc xá, ăn ở căng tin, thỉnh thoảng tham gia thể thao hay câu lạc bộ, cũng không thấy mệt mỏi. Xem ra thỉnh thoảng phải tập thể dục, tự tìm việc gì đó để làm khi rảnh rỗi, mới có thể khỏe mạnh được. "Mình mới hai mươi mốt tuổi, còn trẻ mà," Lâm Bạch nghĩ. "Phải làm việc thôi."
Vừa lúc đó, Báo Đen sốt ruột bay trở về, còn chưa đáp xuống đất đã thấy Lâm Bạch đang xử lý móng dê. Y thầm nghĩ Lâm Bạch đúng là chăm chỉ, luôn tranh làm việc với y. Bộ lạc của y, giống cái chỉ lo ăn chơi, trong khi mọi việc đều do giống đực làm. Đương nhiên, việc sinh con là công lao của giống cái. Càng so sánh, y càng thấy Lâm Bạch là người tốt, không ai có thể so bì.
Trước khi Báo Đen đáp xuống, Lâm Bạch liền phát hiện, vì mục tiêu quá lớn không muốn nhìn thấy cũng không được. Cậu vui vẻ, ừm, vừa rồi hang động còn trống rỗng, nhưng bây giờ đã đầy. Có lẽ vì Báo Đen hình thể cường tráng, chiếm nhiều không gian.
"Trở về rồi, có gặp nguy hiểm không?" Lâm Bạch thả móng dê xuống, bước nhanh tới.
"Không có, đừng lo lắng." Báo Đen đáp, rồi hóa thành hình người, đặt đồ vật xuống đất.
"Hôm nay ta săn được một con trâu, cho ngươi cái này," nói xong, y đưa ra tấm da trâu sạch sẽ và sọ trâu cho Lâm Bạch xem.
"Da trâu?" Lâm Bạch nhìn tấm da trâu mà vui mừng. Dùng cái này làm giày là tốt nhất rất bền chắc. Lâm Bạch cười tươi, ánh mắt không rời khỏi tấm da trâu.
"Ngươi thích thì ta đưa cho ngươi," Bối Bắc nói. Y quyết định sẽ săn thêm nhiều trâu lớn hơn nữa cho Lâm Bạch.
"Ừm, nó lớn quá, ngươi treo lên giá cho khô, buổi chiều ta sẽ dùng." Lâm Bạch ra lệnh cho Bối Bắc. Cậu xoay người định đem bao da thú vào trong hang thì nhìn thấy một cái sọ trâu lớn. Yo, tên này cũng biết cách sưu tầm đồ dùng gia đình. Nhìn bọc da thú, thật lớn. Nhìn xương sọ, cũng lớn. Ừm, cậu vẫn biết sức mình, chỉ có thể mang cái sọ bò trở lại hang, nhưng nó quá nặng. Ai ngờ vừa đi được hai bước, Bối Bắc đã đến, cánh tay nhanh chóng tiếp nhận đồ vật từ tay cậu.
"Bạch, để ta mang cho, cái này nặng lắm," Bối Bắc nói, vừa treo da trâu xong, y định cầm bọc da thú vào nhà thì thấy giống cái đang cố gắng mang sọ trâu đi về phía trước từng bước. Giống cái rất thích làm việc y không thể ngăn cản, nên vội bước tới giúp.
"Tốt, ngươi làm đi, việc nặng này ta không giỏi," Lâm Bạch không cảm thấy mất mặt khi thừa nhận mình không có sức mạnh. Cậu không phải là thủy thủ Popeye, giả vờ chỉ làm bản thân mệt mỏi, cậu thích hợp với những công việc trí tuệ hơn.
Nhìn Bối Bắc dễ dàng một tay cầm sọ trâu, tay kia cầm hai bọc da thú nhẹ nhàng mang vào trong hang, đặt xuống, rồi quay lại lấy hai bọc da thú còn lại. Lâm Bạch cảm thấy thật may mắn vì có người giúp đỡ.
"Hôm nay thịt nhiều thật," nhìn tấm da trâu, Lâm Bạch đoán đó là một con trâu lớn.
"Đúng vậy, Bạch thích ăn thịt trâu không?" Bối Bắc hỏi, lo lắng giống cái sẽ không thích vì cậu chỉ nhìn da trâu, chứ không nhìn thịt.
"Không sao, cái gì ta cũng ăn được." Lâm Bạch không kén ăn, nhưng thịt ở Yêu giới rất dai. Dù hầm cũng phải nhai rất lâu. May là còn có thể ăn nấm và củ cải. Lâm Bạch nghĩ mình nên ra ngoài tìm thêm thức ăn khác. Người ta thường nói trên núi đều có bảo vật.
Ngay khi bước vào hang, Bối Bắc nhìn thấy cỏ xanh buộc dưới cành cây. Đây là cái gì, hình dáng kỳ lạ, y nhặt lên nhìn trái ngắm phải.
"Để ta làm mẫu cho ngươi xem, biết ngay là ngươi sẽ không biết," Lâm Bạch nói rồi cầm cây chổi quét qua tro bụi bên cạnh bếp lửa. "Hiểu chưa?".
"A, thứ này thật thú vị," Bối Bắc lần đầu tiên thấy cây chổi, cảm thấy hứng thú, muốn thử ngay. "Ha ha," y cười, nghĩ rằng với cái chổi này, không cần phải phiền phức dùng da lông ướt lau trên mặt đất nữa. Giống cái của y thật thông minh, là người thông minh nhất.
"A, thứ này thật thú vị," Bối Bắc lần đầu tiên thấy cây chổi, cảm thấy hứng thú, muốn thử ngay. "Ha ha," hắn cười, nghĩ rằng với cái chổi này, không cần phải dùng da lông ướt để trên mặt đất nữa, thật phiền phức. Giống cái của y thật thông minh, là người thông minh nhất.
Lâm Bạch nhìn Bối Bắc cầm cây chổi quét qua quét lại, hưng phấn như trẻ con lần đầu thấy kẹo. Cậu cũng vui lây, nghĩ rằng sau này sẽ làm thêm vài cái chổi cho y chơi.
Nhìn vào bọc thịt trâu, Lâm Bạch nghĩ đến việc hầm thịt trâu với khoai tây hoặc cà chua, nhưng ở đây không biết có khoai tây và cà chua không.
"Bối Bắc, ngươi biết khoai tây và cà chua không?" Lâm Bạch hỏi, hy vọng có thể tìm thấy chúng ở đâu đó.
"Cái gì?" Bối Bắc không hiểu.
"Ai, hỏng bét ngôn ngữ," Lâm Bạch thở dài. "Chính là loại củ tròn, bên ngoài có lớp vỏ mỏng, bên trong màu trắng, như thế này," cậu cố gắng miêu tả và ra hiệu, hy vọng Bối Bắc sẽ nhận ra.
"Ngươi nói có phải là Thổ Quả không?" Bối Bắc suy đoán, dù không hiểu hết, nhưng từ hành động của Lâm Bạch, y nghĩ có thể đó là Thổ Quả.
"Thổ Quả sao?" Lâm Bạch sờ cằm, có lẽ thật sự là Thổ Quả. "Ngươi biết chỗ nào có không?".
"Không xa lắm, ngươi muốn ăn sao? Nhưng Thổ Quả không thể ăn, ta sẽ hái quả cho ngươi, quả mà ngươi gọi là lê," Bối Bắc nói. Y không muốn để Lâm Bạch ăn Thổ Quả vì nghĩ nó không ăn được.
"Tại ngươi không biết cách nấu thôi. Lại nói, chúng ta còn chưa chắc đó là cùng một thứ. Ngươi dẫn ta đi xem một chút đi," Lâm Bạch nói. Cậu muốn thử nếm cái khác sau mấy ngày ăn thịt dê và củ cải.
Bối Bắc không bao giờ từ chối Lâm Bạch. Y lấy da thú, cầm dao, rồi biến thành hình thú cho Lâm Bạch ngồi lưng rồi xuất phát. Quả nhiên không xa, chỉ mất mười phút bay. Báo Đen đáp xuống, rừng cây trắng xóa, cây cối thưa thớt, trên mặt đất không có nhiều cỏ.
"Nơi này có Thổ Quả," Bối Bắc nói rồi bắt đầu đào. Y đào ra một củ khoai tây lớn nhất mà Lâm Bạch từng thấy.
"Ha ha, đúng rồi, chính là nó. Gọi là khoai tây. Chỉ nấu chín mới có thể ăn được, không thể ăn sống," Lâm Bạch giải thích. Cậu nhận ra mấy ngày nay mình nói nhiều hơn cả mấy tháng gộp lại, nhưng không cảm thấy phiền. Dạy Báo Đen giống như dạy trẻ con, rất có cảm giác thành tựu, dù "trẻ con" này lớn hơn nhiều và là dã thú.
"Thứ này trời lạnh có thể giữ được không?" Bối Bắc hỏi, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Y mong nhận được câu trả lời tích cực từ Lâm Bạch. Nếu đúng như vậy, bộ lạc của y sẽ không phải lo lắng về lương thực trong mùa đông nữa. Họ có thể dự trữ nhiều hơn, giúp mùa đông trở nên dễ dàng hơn, đặc biệt là đối với những giống đực không còn khả năng đi săn. Tin tức này sẽ rất tốt đối với bọn họ.