Xuyên Thư: Ai Giúp Ta Nằm Thắng

Chương 16

Cố Vi nhéo nhéo nắm đám.

Ngay cả gã đều là ban B, Trần Thuật đương nhiên...

"Ban A!"

Cố Vi ngây ngẩn cả người.

Thính phòng là một mảnh kinh hô.

"Ban A!"

“Rốt cuộc có ban A!”

"Trời ạ, phải loại thực lực đó mới đạt được ban A sao, giám khảo thật sự quá nghiêm khắc!"

Khúc Giang Tuyết mỉm cười tiếp tục nói:

“Trì Ngư, ban A.”

Làm đại tiền bối, Tô Hiền cũng cầm lấy microphone:

"Chúng ta đối với việc bình xét ban A, từ giờ trở đi chính là dùng tiêu chuẩn có thể xuất đạo, phát huy ở trên trường thi cũng là nội dung kiểm tra, mọi người phải nắm chắc mỗi một lần cơ hội biểu hiện chính mình."

Ở dưới tiêu chuẩn khắc nghiệt như vậy, cùng một tổ xuất hiện hai người ban A, hơn nữa còn là đầu A, lượng chú ý của bảy người trong tiết mục trong khoảng thời gian ngắn tăng lên rất nhiều.

Trên bản hot search đã toát ra hashtag mới.

#đầu A#

Đề tài đứng đầu chính là cảnh quay quá trình Trần Thuật biểu diện.

"Trời, cái loại nhan trị này không phải video trực tiếp, tôi trực tiếp giám định là trình độ P..."

"Dung mạo đẹp trai, hát cũng hay, không chê vào đâu được! Soái ca, lập tức xuất đạo cho em!"

Tiếp theo là hình ảnh bảy người biểu diễn, toàn bộ hành trình vô cùng bạo tạc.

Cận cảnh mỗi người mỗi vẻ, lại thu hút thêm lượng lớn khán giả xem trực tiếp.

Nhưng mà lúc này, đám người Trần Thuật đã hoàn thành xong quá trình bình xét cấp bậc, rời đi phòng phát sóng.

Thời điểm bọn họ trở lại ký túc xá, Trì Ngư phát hiện trong đại sảnh nhiều thêm một cái màn hình lớn, hoàn toàn đồng bộ hiện trường.

Không ít học viên đang đứng ở trước màn hình lớn quan sát phát sóng trực tiếp.

Trông thấy bọn họ, mọi người trêu ghẹo vỗ tay.

"Lão đại ban A đã trở lại!"

Sắc mặt của Cố Vi cực kỳ kém, nhưng lo lắng màn ảnh mới không phát tác.

Gã không chiếm được ban A, nhưng kẻ mà gã vẫn luôn khinh thường là Trần Thuật lại chiếm được, điều đó đối với gã mà nói tựa như một cái tát vang dội, đánh đến mức bên tai của gã vang lên ầm ầm.

"Tôi về phòng!"

Trì Ngư chỉ cho rằng gã không chiếm được thành tích tốt, tâm tình không tốt, an ủi vài câu rồi nói với Trần Thuật:

"Chúng ta cũng trở về thu dọn một chút đi!"

"Ừm!"

Trần Thuật càng không thèm quan tâm Cố Vi, cùng Trì Ngư trở lại phòng, hắn đi đến trước mép giường.

Ba lô cùng với thời điểm hắn rời đi không hề có khác biệt gì.

Nghe được động tĩnh, Nghiêm Cảnh Xuyên vừa mới bị đánh thức lập tức đứng dậy từ trong ba lô.

Hắn đi ra ba lô, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Thuật đang đứng ở trước mặt, bèn xoay người rút ra bình sữa đã trống rỗng.

Trần Thuật liếc nó một cái:

"Mày là quỷ đầu thai chết đói hả?"

"..."

Vì sớm ngày khôi phục, Nghiêm Cảnh Xuyên mặc kệ cho hắn bôi nhọ.

Trần Thuật đã từ trong ba lô lấy ra sữa bột, quay mặt hỏi Trì Ngư:

"Chỗ nào có nước?"

Tri Ngư trợn mắt há mồm.

Nghe được hắn hỏi chuyện mới kịp phản ứng lại.

Hắn nhìn người, rồi nhìn nhìn chó, ngữ khí mê man:

"Trần Thuật, sao cậu lại mang theo Vượng Tài tới tham dự tiết mục...?"

Bấy giờ, trong phòng cũng có người phát hiện ra điều khác thường.

"Trên giường của Trần Thuật chính là cái gì?"

"Là chó đi!"

"Cái quỷ gì, Trần Thuật mang theo chó tới tham gia tuyển tú?"