Cho dù người ngoài có vỡ mộng thế nào thì không lâu sau hai vị Lê Tinh Thần cùng Khương Thường An cũng đã đạt thành hợp tác.
Khương Thường An vô cùng vừa lòng, mười vạn mua bản quyền một khúc nhạc có trình độ như vậy, không tính là quá cao, hơn nữa Lê Tinh Thần còn đưa bức tranh kia cho đoàn phim, vì thế anh ta lập tức kêu người cất bức tranh vào trong rương.
Cho dù Lê Tinh Thần không có chút danh tiếng nào thì bức tranh này treo ở trên tường nhà anh ta cũng rất thích hợp.
Một ca khúc đổi mười vạn, lại còn không phải trực tiếp mua đứt bản quyền, Lê Tinh Thần cũng cảm thấy rất mỹ mãn, tâm tình rất tốt vì lần thu vào này.
Lâm Mông Mông đứng ở một bên, sau khi vỡ mộng thì đã bình tĩnh lại, cho dù là con buôn thì em trai Tinh Thần cũng là nhóc tham tiền đáng yêu khắp thiên hạ!
Sau khi lấy lại tinh thần Lâm Mông Mông bắt chuẩn cơ hội đoạt lấy bao lì xì trên tay của một người phụ trách, cất bước đi đến trước mặt Lê Tinh Thần, đưa bao lì xì cho cậu:
“Em trai Tinh Thần, cho cậu cái này!”
“Đây là?” Lê Tinh Thần thoáng nhìn qua, bao lì xì không mỏng, nhưng cậu cũng không có duỗi tay nhận lấy.
Không công không hưởng lộc, quốc sư đại nhân chưa bao giờ vô duyên vô cớ nhận tiền người khác.
“Là truyền thống của đoàn phim!” Lâm Mông Mông hiểu biểu tình trên mặt Lê Tinh Thần, cô vội vàng giải thích: “Nếu nhân vật tử vong sẽ cho bao lì xì, bọn họ cũng có.”
Lâm Mông Mông vừa nói vừa chỉ chỉ vào nhóm quần chúng mới nằm trên mặt đất sắm vai thi thể, thật sự đều đang xếp hàng nhận bao lì xì, chẳng qua nhìn không có dày như cái trong tay Lâm Mông Mông.
“Cầm đi.” Khương Thường An gật đầu với Lê Tinh Thần: “Cậu cũng được xem như là nam số 5, có tên có họ ở trong phim, thật sự phải được nhiều hơn bọn họ.”
“Vậy cảm ơn Khương đạo, cảm ơn Lâm tiểu thư.” Lê Tinh Thần nhận được câu trả lời, trong nháy mắt trên mặt nở một nụ cười tươi, cậu nhận lấy bao lì xì, còn bóp bóp xem thử.
Độ dày này hẳn là phải tới một ngàn tệ? Không ngờ Khương đạo còn rất hào phóng, vẻ tươi cười trên mặt Lê Tinh Thần càng thêm rõ ràng.
Bộ dáng tiểu tham tiền này làm không ít cô gái nhỏ đều thét chói tai ở trong lòng:
“A a a, bộ dạng tham tiền của em trai Tinh Thần cũng thật đáng yêu! Không phải chỉ là tiền thôi sao? Cho em trai cho em trai! Tiền của mẹ đều cho hết!”
“Em trai Tinh Thần nhìn chị đi, nhìn chị đi! Chị gái cái gì cũng mua cho em trai!”
“Đều thất thần làm cái gì? Bỏ tiền ra đi! Cho em trai! Nhanh lên! Tất cả đều cho em trai!”
“Vẫn là Manh Manh phản ứng nhanh, thanh âm của embtrai thật dễ nghe, còn biết cười! Cười rộ lên hình như còn có má lúm đồng tiền! A tôi chết mất! Sớm biết như vậy tôi cũng đi đưa bao lì xì!”
……
Còn Lâm Mông Mông đối mặt chính diện với mỹ nhan Lê Tinh Thần ?
Lúc này cả đầu óc đều là sương mù, trong lòng không ngừng bắn pháo hoa:
“Em trai cười với tôi! A tôi chết mất! Em trai cười với tôi!!!”
“ Tinh Thần.” Khương Thường An cũng không quan tâm đến hoạt động tâm lý của mấy cô gái nhỏ trong đoàn phim, anh ta nhìn Lê Tinh Thần đang tháo trang sức: “Cậu cảm thấy mấy ngày nay như thế nào?”
“Khá tốt.” Lê Tinh Thần cất bao lì xì xong nhớ lại một chút.
Lúc ở đoàn phim của Khương Thường An đúng thật rất thoải mái, không có quá mức áp bức, cho dù là diễn viên, trợ lý hay người phụ trách của đoàn phim thì đều rất hòa thuận.
Càng đừng nói đến Lê Tinh Thần tuổi còn nhỏ mặt lại đẹp, dường như đã trở thành đoàn sủng của đoàn phim, cảm giác có thể không tốt được sao?
“Năm nay tôi hẳn là chỉ quay 《 Sơn Hà 》, nhưng tôi có một người bạn trong tay đang có một bộ phim, còn thiếu nam 3, cậu có hứng thú không?” Thấy Lê Tinh Thần không kháng cự, Khương Thường An lập tức nói chuyện này ra.
Mấy ngày trước lúc bạn tốt của anh ta nói đến kịch bản của nam 3 này, người đầu tiên xuất hiện trong đầu anh ta chính là Lê Tinh Thần.
“Nam 3?” Lê Tinh Thần trầm ngâm: “Thù lao đóng phim bao nhiêu?”
Chuyện có cảm thấy hứng thú hay không chẳng lẽ không phải nhìn vào thù lao đóng phim để quyết định sao?
Còn tại sao không hỏi kịch bản trước ấy à? Lê Tinh Thần tỏ vẻ đạo diễn có thể được Khương Thường An gọi là bạn thì sao có thể dùng kịch bản rác được?
Đối với việc Lê Tinh Thần nói trắng ra như thế, Khương Thường An có chút muốn cười, nhưng rồi lại cảm thấy Lê Tinh Thần đáng yêu, quân tử yêu tiền thủ chi hữu đạo, ít nhất biểu hiện yêu tiền của Lê Tinh Thần hào phóng chứ không tham.
*“Quân tử yêu tài, thủ chi hữu đạo” ý nói: Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý.
“Bộ phim bạn tôi muốn quay là phim truyền hình, thù lao đóng phim sẽ không thấp hơn Tô Tử An, nhưng có khả năng sẽ thấp hơn một số minh tinh trong vòng một ít, hẳn là tầm ba năm trăm vạn.” Cũng may Khương Thường An biết tính của Lê Tinh Thần nên đã hỏi qua vấn đề này: “Nhưng nhân vật này là vai phản diện.”
Ở trong vòng nhiều năm như vậy, Khương Thường An đã tiếp xúc qua không ít minh tinh kiên trì với hình tượng của chính mình, cái gì mà không diễn tra nam, không diễn vai phản diện, không diễn tiểu tam, còn có không diễn thánh mẫu linh tinh, cho nên anh ta mới quyết định nói rõ cho Lê Tinh Thần trước.
“Khi nào khởi động máy? Đại khái cần bao lâu?” Có tiền hay không không sao cả, Lê Tinh Thần tỏ vẻ cậu rất thích nhân vật phản diện.
“Suất diễn nam 3 hẳn là cần hơn nửa tháng, khởi động máy lúc nghỉ đông, không làm chậm trễ cậu học tập.” Lúc Khương Thường An nói câu cuối cùng, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Không cần hỏi cũng biết, đây là đang nói tới lúc ban đầu anh ta tìm Lê Tinh Thần, sau đó bị cậu nói một câu “Làm chậm trễ học tập”.
“Nghỉ đông thì không thành vấn đề.” Lê Tinh Thần tính toán ở trong lòng một chút, cậu có thể.
“Còn có một vấn đề.” Sau khi nhận được cậu trả lời, Khương Thường An mới nghĩ đến một chuyện vô cùng quan trọng: “Tôi chỉ có thể đề cử cậu, thử vai có được hay không vẫn là dựa vào chính cậu.”
Nói đến phần sau Khương Thường An có chút ngượng ngùng.
Ngay cả tiền thù lao đóng phim cũng đã nói, cuối cùng lại bắt người ta đi thử vai, này không phải là lừa gạt người sao? Cũng do ngay từ đầu anh ta không xác định được thái độ của Lê Tinh Thần nên quên mất chuyện này.
“Không thành vấn đề.” Lê Tinh Thần không để ý, nếu Khương Thường An nói một câu mà có thể an bài cậu tiến vào đoàn phim thì lúc này mới bị người khác hoài nghi.
“Tôi chia sẻ kịch bản cùng thời gian địa điểm thử vai cho cậu.” Khương Thường An nói xong còn không quên cho Lê Tinh Thần một viên thuốc an thần: “Cậu yên tâm, với kỹ thuật diễn của cậu, trở về xem kỹ kịch bản thì thử vai không thành vấn đề.”
“Cảm ơn Khương đạo.” Lê Tinh Thần cũng biết suy nghĩ của Khương Thường An: “Tôi sẽ tận lực, nếu không được cũng không sao, có thể ở nhà học tập cho tốt.”
Không thể không nói, lời này của Lê Tinh Thần đã làm Khương Thường An thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong giới giải trí sợ nhất chính là một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù, nói về chuyện thử vai xong, Khương Thường An lại nói đến một chuyện khác:
“Hay là chờ đến ngày mai cậu ăn cùng đoàn phim tiệc đóng máy rồi hẳn đi?”
*Một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo nuôi thù ý chỉ rằng nếu bạn giúp ai đó một việc dù rất nhỏ trong lúc nguy cấp, họ sẽ vô cùng cảm kích bạn. Thế nhưng nếu sau khi họ có thể tự làm được mà bạn vẫn tiếp tục giúp thì bỗng nhiên một lần nào đó bạn không giúp họ, có thể họ sẽ ghi hận với bạn.
“Đoàn phim ngày mai đóng máy sao?” Lê Tinh Thần có chút ngoài ý muốn, nhanh như vậy?
“Nếu không có Tô Tử An thì có lẽ chúng tôi đã đóng máy vào hai ngày trước.” Lúc này Quý Phi Trì đi từ nơi khác lại đây, trong giọng nói tràn đầy ý cười.
Sau đó Lê Tinh Thần đã biết được chuyện qua lời Khương Thường An nói:
Diễn viễn cho vai Tô Tử An vẫn cứ không xác định được, Khương Thường An cũng không thể bởi vì một vai phụ mà trì hoãn thời gian khởi động máy, cho dù là vì lịch trình của diễn viên hay là vì kinh phí đoàn phim không chi trả nổi.
Cuối cùng chỉ có thể lên kế hoạch để toàn bộ cảnh diễn của Tô Tử An đến cuối cùng, đồng thời trong quá trình quay phim sẽ tìm kiếm diễn viên thích hợp, nếu có thể tìm được thì tốt, nếu không tìm được thì chỉ có thể sửa kịch bản.
Cũng bởi vì bộ phim sắp quay xong nên Khương Thường An mới gấp như thế, cuối cùng đành phải ra cái giá thù lao 30 vạn cao hơn già vị hiện tại của Lê Tinh Thần.
Vốn dĩ chỉ còn lại cảnh quay của Tô Tử An nên thời gian quay hình cùng Lê Tinh Thần sẽ nhanh hơn.
“Dự tiệc đóng máy sẽ chậm trễ……” Nhưng quốc sư đại nhân không thích xã giao nên há mồm tính từ chối.
“Đừng nói cái gì mà chậm trễ học tập, ngày mai chính là chủ nhật.” Không đợi Lê Tinh Thần nói xong, Khương Thường An đã biết Lê Tinh Thần muốn nói cái gì, anh ta vội vàng đánh gãy: “Huống hồ ngày mai nhà đầu tư cũng sẽ phái người tới.”
Từ khi Lê Tinh Thần đồng ý đi thử vai, cậu ít nhất không còn kháng cự giới giải trí như lúc ban đầu nữa, có lẽ về sau gặp được nhân vật có thù lao đóng phim cao Lê Tinh Thần cũng sẽ đồng ý nhận, nếu muốn ở lại giới giải trí, quen biết mấy nhà đầu tư dĩ nhiên sẽ tốt hơn.
“Nhà đầu tư bộ phim này…… Là Thịnh Thế sao?” Vốn dĩ Lê Tinh Thần tính từ chối, nhưng đột nhiên nhớ đến lần trước hình như cậu nghe ai nói nhà đầu tư bộ phim này là Thịnh Thế.
Nếu cậu nhớ không lầm thì chú nhỏ là tổng tài của Thịnh Thế?
“Không sai, Thịnh Thế là nhà đầu tư duy nhất của chúng ta.” Nói đến cái này tâm trạng của Khương Thường An liền tốt lên, anh ta rất thích nhà đầu tư như Thịnh Thế.
Đưa tiền đã nhiều còn không nhúng tay vào, không quy tắc ngầm, thậm chí không hỏi quá trình, có một vài thời điểm còn thêm đầu tư, có thể nói là làm người ta rất thoải mái, cho nên đạo diễn không có tự tin vào chính mình cũng không dám dễ dàng nhận đầu tư của Thịnh Thế.
“Vậy ngày mai cùng đi.” Sau khi nhận được đáp án, Lê Tinh Thần lập tức đồng ý rất sảng khoái.
Đồng thời Lê Tinh Thần còn tính toán ở trong lòng, chú nhỏ chắc chắn sẽ không tới, nhưng đầu tư tận 1 tỷ, bọn họ không có khả năng tùy tiện phái một người tới, ít nhất phải là trung tầng của Thịnh Thế, mà người có thể lên vị trí trung tầng thì hẳn là cũng có chút hiểu biết về chú nhỏ đúng không?
Cậu phải làm như thế nào để nói chuyện với người trong Thịnh Thế? Ví dụ như hỏi một chút vấn đề ngày thường chú nhỏ có thích làm gì hay không, trừ bỏ việc ở công ty còn thích đi chỗ nào.
“Đến lúc đó tôi kêu Chu Bạch đến gọi cậu, đêm nay cậu vẫn nên ở lại phòng đi, vừa vặn còn chưa có trả.” Khương Thường An nói với Lê Tinh Thần xong thì phất phất tay ý bảo Lê Tinh Thần có thể rời đi, còn anh ta thì kêu lên Quý Phi Trì trở về tiếp tục quay mấy cảnh quay bổ trợ.
Khương Thường An đi quay hình, Lê Tinh Thần cũng chuẩn bị về phòng, ai ngờ mới vừa đi đến cửa đoàn phim cậu đã bị người ta ngăn lại.
“Em trai Tinh Thần.” Trải qua mấy ngày nay, fans trong đoàn phim của Lê Tinh Thần đã có không ít, nhưng người dám trực tiếp ngăn Lê Tinh Thần lại như vậy cũng chỉ có nữ chính Dư Tư Mộ.
“Dư tiền bối?” Lê Tinh Thần có chút bất ngờ với hành động của Dư Tư Mộ, trong giọng nói khó tránh khỏi mang theo một ít nghi hoặc.
Tuy mấy ngày nay Lê Tinh Thần có cảnh phối hợp diễn với Dư Tư Mộ, nhưng sau khi diễn xong cũng không có giao lưu gì.
Lê Tinh Thần bởi vì thói quen, Nam Nguyên Quốc cũng chú trọng tiếp xúc nam nữ giống với đại đa số quốc gia ở Hoa Hạ, quốc sư đại nhân dĩ nhiên sẽ không tiếp xúc riêng với phụ nữ.
Mà Dư Tư Mộ lại bởi vì xấu hổ, dù sao thì ở ánh mắt đầu tiên nhìn Lê Tinh Thần cô đã có chút động tâm, còn nghĩ có nên giao lưu cảm tình với em trai Tinh Thần hay không, nhưng không đợi cô hành động đã phát hiện Lê Tinh Thần vẫn chưa thành niên.
Còn hiện tại?
Em trai Tinh Thần sắp phải đi rồi, lúc này không nắm chặt cơ hội thì đợi đến khi nào?
“Không có gì, chỉ là thấy hôm nay cậu đóng máy nên mới nhớ ra mấy ngày nay chúng ta vẫn chưa có trao đổi phương thức liên hệ, cậu xem chúng ta có phải nên thêm WeChat hay không?” Không thể không nói Dư Tư Mộ không hổ là ảnh hậu, biểu tình trên mặt lúc này vô cùng tự nhiên.
Căn cứ vào nguyên tắc nam nữ thụ thụ bất thân, Lê Tinh Thần vốn dĩ muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy tướng mạo của Dư Tư Mộ biến hóa thì đột nhiên thay đổi chủ ý:
“Được!”
“Nếu sau này tôi gặp được kịch bản thích hợp sẽ đề cử cho cậu.” Dư Tư Mộ vừa quét mã QR của Lê Tinh Thần vừa cười tủm tỉm nói.
Mà trợ lý đứng ở sau Dư Tư Mộ biết rõ cô có cái đức hạnh gì xoa xoa cái trán:
Chị Dương, cũng chính là người đại diện của Dư Tư Mộ trước đó nói với cô phải trông chừng Dư Tư Mộ, đặc biệt là phải chú ý đừng để cô kết giao với nam diễn viên đẹp trong đoàn phim.
Vốn dĩ cô cho rằng Lê Tinh Thần đang ở tuổi vị thành niên nên sẽ an toàn, ai biết chị Dư lại tới chờ ở đây chứ?
“Giới thiệu kịch bản thì không cần.”Lê Tinh Thần cất di động xong cười tủm tỉm nhìn Dư Tư Mộ: “Nhưng nếu Dư tiền bối gặp phải chuyện phiền toái không có biện pháp giải quyết thì có thể tìm tôi.”
“Có ý gì?” Dư Tư Mộ vốn dĩ vì có được phương thức liên hệ của Lê Tinh Thần mà lòng tràn đầy cao hứng, hiện tại nụ cười trên mặt đã nhạt đi vài phần.
Ngay cả ánh mắt của trợ lý đứng ở sau Dư Tư Mộ cũng trở nên cảnh giác nhìn Lê Tinh Thần, lời này của Lê Tinh Thần biểu đạt cậu đã biết cái gì đó đang uy hϊếp sao? Hay là cảnh cáo?
“Tôi thấy tướng mạo của Dư tiền bối có biến đổi, gần đây chỉ sợ có chút không thuận lợi?” Lê Tinh Thần làm như không phát hiện cảm xúc biến hóa của hai người, ngữ khí vẫn bình đạm.
“Tướng mạo? Em trai Tinh Thần còn biết xem tướng sao?” So với việc trợ lý cảnh giác, Dư Tư Mộ lại không cho rằng Lê Tinh Thần có mục đích riêng.
Cho dù chỉ mới giao lưu với Lê Tinh Thần không nhiều lắm, nhưng Dư Tư Mộ cô tốt xấu gì cũng đã lăn lộn ở giới giải trí gần hai mươi năm, nếu một người tốt hay xấu còn không nhìn ra thì cô cũng đừng lăn lộn ở đây nữa.
“Rất am hiểu.” Lê Tinh Thần gật đầu.
Câu trả lời này rất thú vị, thông qua mấy ngay quay《 Sơn Hà 》, người trong đoàn phim đều đang nói Lê Tinh Thần rất khiêm tốn, bức tranh sơn thủy khí thế hào hùng bị cậu gọi là “tác phẩm khiếm khuyết”, thân thủ dễ dàng ném chỉ đạo võ thuật bị gọi là " Lỡ tay”, cầm kỹ được diễn tấu thành thạo lại gọi là “Chỉ biết một ít”.
Nếu dựa theo sự đối lập này thì cái từ "rất am hiểu" của Lê Tinh Thần chẳng lẽ là nói kỹ năng đã đạt đến đỉnh cao?
“Sau này có cơ hội lại tìm em trai tính toán, nhưng hiện tại thì không cần.” Tuy trong lòng rất muốn nhưng Dư Tư Mộ lại nói lời từ chối.
Minh tinh có địa vị ở gới giải trí như cô, dù không nhiều thì ít cũng có chút tin tưởng mấy thứ huyền học này, nhưng bởi vì tin tưởng nên mới không thể dễ dàng để người khác xem.
“Không sao.” Lê Tinh Thần cũng không tức giận, lại nhìn thoáng qua tướng mạo của Dư Tư Mộ: “Vẫn là câu nói kia, nếu Dư tiền bối gặp được chuyện khó khăn không có biện pháp giải quyết thì có thể tìm tôi.”
“Rốt cuộc cậu có thể nói chuyện hay không? Chị Dư của chúng tôi……” Dư Tư Mộ còn chưa kịp mở miệng thì trợ lý bên cạnh đã nhịn không được.
Người trong giới giải trí kiêng kị nhất chính là mấy thứ này, Lê Tinh Thần còn cố tình lặp đi lặp lại nhiều lần, này không phải tìm đen đủi cho cô sao?
Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Dư Tư Mộ ngăn lại.
“Tiểu Đường!” Dư Tư Mộ cho trợ lý một ánh mắt cảnh cáo, sau đó mới ngượng ngùng cười với Lê Tinh Thần: “Trợ lý không quá hiểu chuyện, đây là do cậu nói đấy, đến lúc đó tôi tới tìm cậu đừng nói giải quyết không được nha.”
Lê Tinh Thần cũng không có để ý thái độ của trợ lý, trợ lý này thoạt nhìn lớn hơn cậu không được bao nhiêu, thật sự cũng rất đáng yêu:
“Yên tâm đi, chỉ cần tiền vào đúng chỗ thì đều có thể giải quyết.”
“Đến lúc đó nếu giải quyết không được tôi sẽ không cho cậu tiền!” Dư Tư Mộ cũng có nghe kể thuộc tính tham tiền của Lê Tinh Thần, thuận miệng cười cợt một câu, vốn dĩ còn muốn nói thêm nhưng nhìn thấy biểu tình tức giận của trợ lý nên chỉ có thể tạm thời từ bỏ: “Tôi còn mấy cảnh cần quay bổ sung nên đi trước đây.”
Không đợi Lê Tinh Thần đáp lời, Dư Tư Mộ đã kéo tay trợ lý đi, không hề cho cô bất kì cơ hội nói chuyện nào.
“Sao em lại thế này?” Sau khi xác định Lê Tinh Thần nghe không được, Dư Tư Mộ mới thấp giọng dò hỏi trợ lý: “Không phải em cũng rất thích em trai Tinh Thần sao?”
Trợ lý của Dư Tư Mộ là một cô gái mười chín tuổi, vừa tốt nghiệp cao trung đã bắt đầu dấn thân vào xã hội, cũng vì như vậy nên Dư Tư Mộ bao dung với cô nhiều hơn vài phần.
Vừa rồi trợ lý biểu hiện như vậy ở trước mặt Lê Tinh Thần làm Dư Tư Mộ có chút bất đắc dĩ, nếu nói tuổi cô còn nhỏ thì Lê Tinh Thần còn nhỏ tuổi hơn cô.
“Ai kêu cậu ấy nói chị như vậy?” Tiểu Đường dẩu dẩu miệng, có chút không vui.
Cô vốn dĩ chính là fans não tàn của Dư Tư Mộ, sau khi trở thành trợ lý của Dư Tư Mộ, bởi vì tính cách của Dư Tư Mộ nên cô càng thích hơn, có thể gọi là fan não tàn.
Đừng nói là anh trai nhỏ có nhan sắc thần tiên, cho dù là thiên thần hạ phàm cũng không thể nói thần tượng của cô như vậy.
“Được rồi, cậu ấy cũng không phải cố ý.” Dư Tư Mộ vỗ vỗ đầu trợ lý: “Hơn nữa trong khoảng thời gian này chị thật sự không quá thuận lợi.”
“Chị Dương đã nói là trùng hợp, này còn phải đi giải quyết sao?” Tiểu Đường vội vàng trấn an Dư Tư Mộ, thấy biểu tình hiện tại của Dư Tư Mộ, cô cũng không tiếp tục nói cái gì nữa, chỉ là ở trong lòng yên lặng đánh Lê Tinh Thần đánh một cái.
Lê Tinh Thần không quan tâm phản ứng của Dư Tư Mộ cùng trợ lý, sau khi đóng máy chuyện đầu tiên làm dĩ nhiên là tiếp tục hỏi ( tán ) đề ( tỉnh ) chú nhỏ rồi.
Trải qua mấy ngày nay, Lê Tinh Thần đã biết làm thế nào để lợi dụng vấn đề trục bánh xe biến tốc nói chuyện phiếm với Phó Đình Thâm, ví dụ như:
“Chú nhỏ, đề này cháu không biết làm (Hình ảnh đề.jpg ), hôm nay cháu đóng máy, Khương đạo cho cháu bao lì xì rất lớn!”
Không bao lâu sau Phó Đình Thâm đã trả lời lại, trừ bỏ các bước giải đề ra dĩ nhiên còn trả lời việc khác của Lê Tinh Thần:
“(Hình ảnh giải đề.jpg ), chúc mừng đóng máy, ngày mai về nhà rồi chứ?”
Phó Đình Thâm đã biết rõ các loại chức năng của WeChat gửi một bao lì xì cho Lê Tinh Thần.
“Cảm ơn chú nhỏ! Còn có đề này! (Hình ảnh đề.jpg ) bao lì xì này cháu nhận! Ngày mai còn chưa đi được, Khương đạo kêu cháu ở lại cùng nhau tham gia tiệc đóng máy ngay mai, cháu đồng ý rồi.”
Lê Tinh Thần đã nắm giữ tâm lý của Phó Đình Thâm tỏ vẻ, chỉ cần cậu không hỏi chú nhỏ có thể làm bạn trai cậu hay không, chú nhỏ sẽ trả lời cậu.
Nếu như vậy thì chờ trò chuyện cho quen thuộc rồi hẳn hỏi lại cũng không muộn.
Đối với ý tưởng này của Lê Tinh Thần, Phó Đình Thâm vẫn luôn chờ đợi Lê Tinh Thần thổ lộ lần nữa tỏ vẻ: Tôi không phải! Tôi không có! Tôi oan uổng!
Tập đoàn Thịnh Thế:
Nhóm giám đốc tài vụ đang làm báo cáo nhìn Phó Đình Thâm ngồi ở chủ vị trả lời tin nhắn, bọn họ vẫn vô cùng bình tĩnh báo cáo tài liệu trong tay.
Là nhân viên của tập đoàn Thịnh Thế, bọn họ đã dần dần quen với hành vi lãnh đạo thường xuyên xem di động cùng nhắn tin trong giờ làm việc.
Trước không nói Thất gia có thể làm nhiều việc cùng lúc, mà sau khi trả lời tin nhắn tâm tình của Thất gia còn trở nên sung sướиɠ có thể thấy được bằng mắt thường, bọn họ ước gì mỗi ngày Thất gia đều nhận mấy cái tin nhắn như thế.
“Ai biết định luật Jun là gì không?” Phó Đình Thâm ngồi ở chủ vị đột nhiên mở miệng hỏi.
“q=i^2rt.” Phía dưới lập tức có người nói một câu.
Đối thoại xuất như vậy hiện ở phòng họp công ty đứng đầu cả nước có thể nói là rất quỷ dị, nhưng biểu tình trên mặt những người đang họp đều vô cùng bình thường.
Còn nguyên nhân?
Dĩ nhiên là bởi vì đã từng khϊếp sợ qua.
Nhớ lại mấy ngày hôm trước Phó Đình Thâm lần đầu tiên hỏi công thức hóa học của đồng axít , dường như tất cả các quản lý cấp cao đều không hiểu ra sao, cuối cùng bởi vì không ai trả lời làm Phó thất gia vô cùng bất mãn "chậc" một tiếng.
Lúc ấy mọi người sôi nổi cho rằng đây là phương thức cắt giảm biên chế mới do Phó Đình Thâm nghĩ ra, sau đó đi dò hỏi Nghiêm Châu, xác định gần đây tập đoàn không có bất kì phương thức cắt giảm biên chế nào mọi người mới biết được là bọn họ suy nghĩ nhiều.
*Cắt giảm hay tinh giản biên chế được hiểu là việc đánh giá, phân loại, đưa ra khỏi biên chế những người dôi dư, không đáp ứng yêu cầu công việc, không thể tiếp tục bố trí sắp xếp công tác khác và giải quyết chế độ, chính sách đối với những người thuộc diện tinh giản biên chế.
Rồi mấy ngày sau đó, Phó thất gia thường xuyên hỏi một câu kiến thức cao trung, từ toán học đến vật lý, từ sinh học đến hóa học.
Mà vì để có ấn tượng tốt với Phó thất, nhóm quản lý cấp cao dùng tất cả thủ đoạn, về nhà tìm kiếm tài liệu học tập của con mình, không ngại học hỏi mấy đứa nhỏ, người không có con hoặc là con chưa đến cao trung thì tìm kiếm ở trên mạng, tóm lại là có thể nhớ được bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu, trình độ có thể so với học sinh mới ra trường.
Hiện tại đã qua mấy ngày, bọn họ dường như đã nhận ra, mỗi lần Phó thất gia hỏi những vấn đề kỳ quái này đều là lúc nhận được tin nhắn.
Chẳng lẽ vợ tương lai của ông chủ bọn họ vẫn còn là một học sinh cao trung?
Còn tại sao lại đoán là vơi ông chủ mà không phải cháu trai Phó thất gia ấy à?
Này không phải vô nghĩa sao? Cháu trai trước kia không phải cháu trai sao? Trước kia sao không thất Thất gia đối xử với cháu trai mình nghiêm túc như vậy?
“Tuy thành tích của quý này không được lý tưởng cho lắm, nhưng tôi có thể hiểu được nguyên nhân……” Cuối cùng Phó Đình Thâm cũng buông di động, nói ra một câu làm mọi người ở đây người đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nói chuyện cùng bạn gái Phó thất gia quả nhiên dễ nói chuyện hơn không ít.
Còn Lê · vợ tương lai của ông chủ · Tinh Thần, sau khi nhìn thấy câu "tùy cậu" của Phó Đình Thâm, khóe môi cậu nhếch lên, má lúm đồng tiền hai bên như ẩn như hiện.
Cậu hỏi chú nhỏ chờ cậu có thời gian có thể đến công ty tìm anh hay không, anh trả lời “Tùy cậu” có phải chính là đồng ý hay không? Vậy chờ tiệc đóng máy kết thúc cậu thể sắp xếp đến đó rồi!