Tôi Dựa Vào Học Tập Bành Trướng Giới Giải Trí

Chương 26

Tập đoàn Thịnh Thế:

Phó Đình Thâm nhìn di động một hồi lâu, cuối cùng ấn vào điện thoại nội bộ:

“Cậu tiến vào một chút.”

“Thất gia?” Không bao lâu sau Nghiêm Châu đã đi từ bên ngoài vào, anh ta nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Phó Đình Thâm thì đầu óc bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.

Gần đây tập đoàn có chuyện lớn gì sao? Hình như không có mà?

Tiền lời của quý trước thế nào? Không tồi, còn tăng năm phần trăm.

Chẳng lẽ cuộc nói chuyện với Steele vào hai ngày trước không thuận lợi? Không đúng, Lâm thiếu nói Steele chính miệng nói đã loại trừ khả năng bị thôi miên, hơn nữa hai ngày trước tâm trạng của Thất gia cũng không tồi.

Vậy tình huống hiện tại là?

Không đợi Nghiêm Châu suy nghĩ cẩn thận đã nghe Phó Đình Thâm hỏi:

“WeChat thêm bạn tốt như thế nào?”

“Cái gì?” Trong nháy mắt này, thậm chí Nghiêm Châu còn hoài nghi chính mình có phải xuất hiện ảo giác hay không, nếu không thì sao anh ta lại nghe thấy Thất gia nói đến WeChat?

Ngày thường ngay cả tin nhắn Phó Đình Thâm cũng không xem, sao lại dùng WeChat?

Lâm Cẩm Thời đã từng đề cử qua, nói cái gì mà WeChat liên hệ rất tiện, lúc ấy Thất gia trả lời như thế nào?

Lãng phí thời gian.

Nghiêm Châu còn nhớ rất rõ ràng biểu tình lúc ấy của Phó Đình Thâm, kết quả hiện tại Thất gia không chỉ chủ động đăng ký thứ đồ lãng phí thời gian này mà còn muốn thêm bạn tốt?

“Như thế nào?” Phó Đình Thâm ngẩng đầu, giọng điệu hơi trầm xuống: “Không được sao?”

“Không có.” Nghiêm Châu giật mình, vội vàng lấy di động của mình ra, nhấn mở giao diện WeChat: “Thất gia, bấm vào dấu cộng ở góc phải bên trên giao diện là được.”

Phó Đình Thâm nhìn thoáng qua, lập tức hiểu rõ phải làm thế nào, anh phất phất tay ý bảo Nghiêm Châu có thể rời đi, sau đó cúi đầu bắt đầu đùa nghịch WeChat của mình.

Tuy trong lòng Nghiêm Châu rất tò mò, nhưng anh ta cũng không dám làm càn quá mức, chỉ tận lực nhìn thoáng qua màn hình di động của Phó Đình Thâm, có ý đồ muốn nhìn thấy tin tức hữu dụng, nhưng lại không có kết quả, anh ta chỉ có thể xoay người rời đi.

Còn Phó Đình Thâm?

Anh đang nhanh nhẹn gửi lời mời thêm bạn tốt với Lê Tinh Thần, còn lý do tại sao anh đột nhiên lại đăng ký WeChat?

Đương nhiên là bởi vì một câu kia của Lê Tinh Thần:

“Chú nhỏ, có mấy đề đánh chữ rất khó, chúng ta thêm WeChat đi? Như vậy gửi hình ảnh sẽ tiện hơn.”

Dùng WeChat với người khác gọi là lãng phí thời gian, sao dùng WeChat với cậu lại không gọi như thế?

Bên kia, sau khi Lê Tinh Thần nhắc đến chuyện WeChat với Phó Đình Thâm, thấy hơn nửa ngày anh không có phản ứng nên cậu đang suy tư có cần nhắn thêm một tin nhắn qua hay không thì nhận được lời mời thêm bạn tốt của Phó Đình Thâm.

Ban đầu Lê Tinh Thần không biết tại sao lâu như vậy mà Phó Đình Thâm lại không có phản ứng, sau khi thêm bạn tốt cậu đã hiểu rõ tất cả.

Chân dung mặc định, vòng bạn bè sạch sẽ, ngay cả tên WeChat cũng là một chuỗi mã số mặc định, nếu không phải xác định được số di động là số riêng của Phó Đình Thâm thì Lê Tinh Thần đã hoài nghi có phải Phó Đình Thâm đăng ký một tài khoản phụ làm có lệ với cậu hay không rồi.

Xem ra trước kia chú nhỏ không dùng WeChat?

Sau khi phát hiện điểm này, khóe miệng Lê Tinh Thần nhếch lên, cẩu nam nhân này vẫn rất hiểu chuyện?

Lê Tinh Thần vui vẻ, nhưng lại có người bởi vì chuyện Phó Đình Thâm đăng ký WeChat mà tức giận đến mức sắp thăng thiên, không cần phải nói, người này chính là Lâm Cẩm Thời:

“Phó thất gia, cậu không thêm tôi làm bạn tốt thì đăng ký WeChat làm gì?”

Lâm Cẩm Thời nói lời này cũng không phải không có nguyên nhân, với tính cách của Phó Đình Thâm cùng với việc hơn tám năm trước anh đã xóa sạch nhà họ Phó, hiện tại trừ mấy người Lâm Cẩm Thời ra Phó Đình Thâm không còn người bạn nào khác.

Lâm Cẩm Thời thật sự không nghĩ ra, ngay cả bọn họ cũng bị từ chối thì Phó Đình Thâm đăng ký WeChat làm cái gì? Sẽ không phải là vì khai thác thị trường phần mềm trò chuyện chứ?

Hơn nữa nghe Nghiêm Châu nói Phó Đình Thâm còn đặc biệt hỏi làm sao để thêm bạn tốt?

Mệt anh ta còn cho rằng Phó Đình Thâm nghĩ thông suốt, anh ta biết sinh hoạt ngày thường của anh như một lão cán bộ, chuẩn bị giao lưu cảm tính kéo gần khoảng cách của bọn họ một chút, còn đặc biệt đợi hơn nửa ngày.

Kết quả nửa giờ qua đi, một giờ qua đi, anh ta không có nhận được thông báo gì, cuối cùng cũng nhịn không được nên chủ động thêm bạn tốt, kết quả bị từ chối?

Sau đó anh ta quay đầu đi hỏi mấy bạn tốt khác, bọn họ đều nhận được đãi ngộ tương tự với anh ta, Lâm Cẩm Thời chịu không nổi nên trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Đình Thâm.

“Là ai nói cho cậu biết tôi đăng ký WeChat?” Chẳng lẽ là Nghiêm Châu? Phó Đình Thâm nhíu mày, nhưng Nghiêm Châu thoạt nhìn cũng không giống người lắm mồm.

“Tôi nhàn rỗi không có việc gì làm nên kiểm tra số di động của cậu, tự mình phát hiện!” Dĩ nhiên Lâm Cẩm Thời không có khả năng bán đứng Nghiêm Châu, trước khi gọi điện thoại cũng đã nghĩ kỹ lý do thoái thác.

“Đăng ký WeChat không phải vì thêm mấy cậu, mấy cậu không có việc gì cũng đừng thêm tôi.” Nói xong Phó Đình Thâm trực tiếp tắt máy, anh đăng ký WeChat là vì nói chuyện với Lê Tinh Thần, có quan hệ gì với Lâm Cẩm Thời anh ta?

Còn lý do tại sao đã đăng ký WeChat mà không thuận tiện thêm Lâm Cẩm Thời làm bạn tốt luôn ấy à?

Vì Phó Đình Thâm đã từng lầm tưởng tin nhắn của Lâm Cẩm Thời là của Lê Tinh Thần, những người này làm chậm trễ anh yêu đương.

Một người đang yêu đương khác trong đoàn phim《 Sơn Hà 》 đang tiếp thu sự quan tâm như cha già đến từ đạo diễn:

“Tinh Thần, gần đây có phải cậu đang yêu đương hay không?”

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Lê Tinh Thần buông điện thoại di động xuống, mày hơi nhếch lên.

Khương Thường An không có phát hiện sau khi anh ta hỏi ra vấn đề này thì có không ít người của đoàn phim đều dần dần thả chậm động tác trong tay lại, thâm chí có người lá gan còn lớn lặng lẽ đi tới gần anh ta.

“Mấy ngày nay thấy cậu thường xuyên xem tin nhắn.” Lê Tinh Thần không có làm chậm trễ tiến độ đoàn phim, theo lý mà nói thì những việc này Khương Thường An hoàn toàn có thể không cần quan tâm đến, nhưng đã nhịn hai ngày, Khương Thường An vẫn không nhịn được nữa.

Dù sao thì đứa nhỏ ngoan ngoãn ai không thích? Dĩ nhiên không đành lòng để cậu lầm đường lạc lối.

“Không có.” Lê Tinh Thần lắc đầu phủ nhận, thật ra cậu rất muốn yêu đương, thậm chí còn muốn làm chuyện quá mức hơn cả yêu đương, nhưng phải được cẩu nam nhân kia đồng ý!

“Vậy mấy ngày nay cậu đang nói chuyện phiếm với ai?” Khương Thường An có chút hoài nghi, nhưng ngữ khí lại không có bất kì biểu lộ gì, giống như chỉ là trưởng bối quan tâm hậu bối.

Thật ra không chỉ có Khương Thường An, mà còn có không ít người trong đoàn phim đều có nghi hoặc như vậy.

Nguyên nhân là vì lúc Lê Tinh Thần xem di động biểu tình trên mặt quá mức ngọt ngấy, ánh mắt kia ôn nhu sắp chảy ra nước, nói không phải yêu đương thì không có ai tin.

“Cùng chú nhỏ.” Lê Tinh Thần cười cười, trong mắt tràn đầy sao trời: “Có mấy câu bài tập không hiểu lắm, tìm chú nhỏ hỏi.”

“Như vậy sao?” Khương Thường An cẩn thận nhớ lại một chút, hình như thật sự là như vậy, mỗi lần Lê Tinh Thần buông di động xuống đều sẽ viết viết vẽ vẽ lên giấy, thì ra là đang hỏi bài tập?

Sau khi Khương Thường An nhận được đáp án thì thở phào nhẹ nhõm, anh ta chỉ sợ Lê Tinh Thần tuổi còn nhỏ, không biết lòng người hiểm ác, ngây ngốc bị người khác lừa.

Mà nhân viên công tác lấy Lâm Mông Mông cầm đầu nghe được cậu chỉ nói chuyện cùng trưởng bối cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi:

Còn may em trai không có yêu đương, hiện tại em trai mới có 17 tuổi, yêu đương sớm như vậy mẹ không cho phép!

Khương · lão cha già · Thường An cùng với Lâm · fans · Mông Mông dĩ nhiên sẽ không biết Lê Tinh Thần, đứa nhỏ không chú ý một chút sẽ bị lừa ở trong lòng bọn họ đầu óc đều đang suy nghĩ nên làm như thế nào mới nhanh chóng bắt Phó Đình Thâm lên giường.

“Nếu như vậy thì tôi yên tâm rồi." Khương Thường An đứng lên, quan tâm vấn đề tình cảm của Lê Tinh Thần xong, anh ta lại vòng đề tài đến cảnh diễn, dù sao thì đây mới là công việc trọng chính của anh ta: “Tiếp theo chính là cảnh diễn cuối cùng của cậu, biểu hiện cho tốt.”

Hiện tại Khương Thường An sẽ không hỏi Lê Tinh Thần có thể hay không nữa, mấy ngày nay Lê Tinh Thần biểu hiện hoàn toàn đánh tan sự băn khoăn của Khương Thường An.

Với biểu hiện của Lê Tinh Thần, cậu cũng không thua kém gì Quý Phi Trì.

“Được.” Lê Tinh Thần gật đầu, cuối cùng cũng sắp quay xong, cậu có thể lấy được thù lao đóng phim rồi: “Nhưng mà Khương đạo.”

“Chuyện gì?” Nhìn biểu tình này của Lê Tinh Thần, Khương Thường An cứ cảm thấy hình như anh ta đã gặp qua, ở hai ngày trước.

Là bởi vì chuyện gì?

Hình như là anh ta kêu chỉ đạo võ thuật dạy Lê Tinh Thần đánh võ, kết quả chỉ đạo võ thuật vừa không để ý một cái đã bị Lê Tinh Thần trực tiếp ném xuống mặt đất, lúc ấy Lê Tinh Thần còn nói cái gì mà nhất thời không kiềm chế được.

Sau đó Khương Thường An mới biết võ thuật của Lê Tinh Thần còn giỏi hơn chỉ đạo võ thuật, đặc biệt là kiếm thuật kia, điệu nhảy tiêu sái phiêu dật nước chảy mây trôi, giống như giao long nổi lên mặt nước, làm người khác sa vào trong đó.

Hiện tại cái biểu tình này của Lê Tinh Thần là vì cái gì?

Nghĩ đến hôm nay là cảnh diễn cuối của Lê Tinh Thần, trong lòng Khương Thường An đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu, anh ta vội vàng muốn ngăn cản:

“Cậu vẫn là trước……” Tiên chuẩn bị tâm lý.

“Cảnh diễn cuối cùng ‘đàn một khúc nhạc khí thế hào hùng’ này tôi chỉ cần diễn cho đúng tư thế hay là?” Cho dù không ngừng đẩy nhanh tốc độ nhưng Khương Thường An vẫn chậm một bước, chờ đến khi anh ta mở miệng thì Lê Tinh Thần đã nói lời trong lòng ra.

“Cậu còn biết chơi cổ cầm sao?” Cũng may mấy ngày hôm trước đã liên tiếp bị bức tranh cùng công phu kia của Lê Tinh Thần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hiện tại nghe được Lê Tinh Thần nói như vậy Khương Thường An dường như cũng đã bình tĩnh không ít.

“Biết một chút.” Quốc sư đại nhân gật đầu, cầm nghệ của cậu do chính tay bệ hạ dạy, so sánh thì quốc sư kém hơn nhưng cũng có thể đủ lọt vào tai.

“Nếu như vậy thì cậu trực tiếp đàn một khúc đi.” Khương Thường An xua tay, thứ cổ cầm này có khác biệt rất lớn với những loại đàn khác, muốn học cũng không phải trong chốc lát là có thể học được.

Thời gian cấp bách, Khương Thường An vốn dĩ tính toán che bóng dáng của cảnh diễn lại một chút, nếu Lê Tinh Thần biết đàn thì anh ta không khách khí nữa, an bài hết cảnh đặc tả.

“Khương đạo!”

Lúc này Lâm Mông Mông đứng ở một bên nghe một lúc lâu cuối cùng cũng nhịn không được tiến lên.

“Chuyện gì?” Khương Thường An nhìn Lâm Mông Mông một cái, có chút quen mắt, là người đã theo anh ta qua mấy đoàn phim.

“Lát nữa em trai Lê Tinh Thần đánh đàn tôi có thể quay video hay không?” Lâm Mông Mông có chút ngượng ngùng nói, không đợi Khương Thường An trả lời cô đã vội vàng bảo đảm: “Tôi không quay mặt, chỉ quay bóng dáng!”

“Như thế nào? Muốn đăng lên diễn đàn?” Khương Thường An đột nhiên nghĩ tới bài đăng kia trên diễn đàn, người đăng tên “Tôi là Manh Manh”, người phụ trách này hình như gọi là Lâm Mông Mông?

Còn tại sao Khương Thường An lại biết?

Dĩ nhiên là bởi vì nhiệt độ của bài đăng kia không thấp, Lâm Mông Mông lại nói thẳng ra tên “Tô Tử An” bên dưới, sau khi Chu Bạch nhìn thấy còn đặc biệt hỏi qua Khương Thường An có cần liên hệ lâu chủ xóa bài hay không.

Lúc ấy Khương Thường An vừa thấy đã biết lâu chủ này chắc chắn là người trong đoàn phim, anh ta phát hiện tuy lâu chủ có chút kích động nhưng tốt xấu gì cũng biết nặng nhẹ, một tấm ảnh chụp cũng chưa có đăng nên anh ta không có quản.

“Khương đạo cũng biết sao?” Lâm Mông Mông có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, Khương đạo thấy cũng không kêu cô xóa, đây là đồng ý sao?

Đồng thời Lâm Mông Mông không quên lặng lẽ quay đầu lại nhìn, phát hiện Lê Tinh Thần không biết đã rời đi khi nào mới nghĩ đến hẳn là đi hoá trang.

Cho dù có thổi bao nhiêu rắm cầu vồng thì đó cũng là chuyện lén lút, nếu nói ở trước mặt đương sự thì vẫn có chút xấu hổ.

“Cô quay đi, đừng quay mặt, quay xong đưa tôi xem, tôi xem qua không thành vấn đề thì cô có thể đăng lên diễn đàn.” Khương Thường An suy tư một chút, anh ta thật sự không thích mua hot search, nhưng chuyện này không đại biểu cho việc anh ta sẽ không tuyên truyền cho bộ phim mới.

Nếu Khương Thường An cái gì cũng không hiểu thì cũng sẽ không luôn che mặt của Lê Tinh Thần để tạo cảm giác thần bí.

Khương Thường An không quan tâm bài viết trên diễn đàn bởi vì không có hình ảnh là một phần, phần khác chính là do có thể tăng không ít nhiệt độ cho 《 Sơn Hà 》.

Nhân vật Tô Tử An được casting lâu như vậy, hiện tại lực chú ý về nhân vật này rất cao, bây giờ thả video ra vừa vặn tốt.

“Cảm ơn Khương đạo!” Nhận được câu trả lời đồng ý, Lâm Mông Mông hưng phấn nhảy nhảy, xoay người đi tìm chị em tốt cùng làm ở trong đoàn phim mượn di động.

Chị em tốt kia mới vừa thay một cái di động mới có camera tốt hơn, quay chắc chắn sẽ càng rõ ràng.

“Manh Manh, cái này được sao!” Cố Khê, cũng chính là chị em tốt của Lâm Mông Mông hưng phấn vỗ vỗ bả vai Lâm Mông Mông, cô móc di động của mình ra: “Nhớ rõ chụp nhiều một chút! Chụp xong lại chụp thêm hai tấm có mặt! Tôi chính là đặc biệt đổi điện thoại vì em trai Tinh Thần!”

“Yên tâm đi!” Lâm Mông Mông làm thủ thế “ok”, cầm di động đi tìm một vị trí quay chụp tuyệt mỹ, cho dù không thể chụp mặt chính diện cũng nhất định phải chụp dáng người của em trai cho đẹp.

Lúc này Lê Tinh Thần đi từ phòng hóa trang ra.

Cho dù mỗi ngày đều bị mỹ nhan của Lê Tinh Thần bạo kích, nhưng phần lớn người ở đây vẫn bởi vì hóa trang lúc này của Lê Tinh Thần nà hít ngược một hơi khí lạnh.

Bộ dạng hiện tại của Lê Tinh Thần có thể nói là vô cùng chật vật, một thân bạch y bị vết máu nhiễm đậm, trên người trải rộng vết thương lớn lớn bé bé, sắc mặt tái nhợt, phát quan trên đầu đã sớm không biết rớt ở nơi nào, búi tóc tản ra rất là hỗn độn, có thể nói là khác nhau như trời với đất với quý công tử trước đó.

Chính là Lê Tinh Thần như vậy mới khiến cho không ít người đau lòng:

“A a a, em trai Tinh Thần tới trong lòng ngực chị gái đi, phù phù không đau! Hu hu hu!”

Cố Khê ngồi xổm một bên, thấp giọng nức nở, đồng thời cũng trách cứ ở trong lòng.

Khương đạo nghiêm khắc như vậy làm cái gì? Thế mà lại làm tạo hình thật đến như vậy!

Nhìn xem khuôn mặt nhỏ này của em trai Tinh Thần tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có! Nhìn xem miệng vết thương này của em trai Tinh Thần, đau lòng chết cô! Nhìn xem bước chân lảo đảo của em trai Tinh Thần, chúng ta không quay nữa, chúng ta về nhà đi!

Đều do Khương đạo, lão đàn ông nhẫn tâm!

“Rất tốt” Khương · lão đàn ông nhẫn tâm · Thường An làm như không có cảm nhận được oán niệm đến từ mấy cô gái trong đoàn phim, ngược lại rất vừa lòng gật gật đầu: “Chúng ta tranh thủ qua một lần, action!”

Một giây sau Lê Tinh Thần đã tiến vào trạng thái, bước chân hơi lảo đảo đi lên trên thành, cho dù người đầy thương tích nhưng lưng vẫn thẳng như cũ, dưới thành có không ít thi thể bá tánh cùng binh lính Bắc Thần, những người này đều là anh hùng mất mạng trong trận chiến lần này.

Khi nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến từ phía sau, cậu chậm rãi xoay người, lúc nhìn thấy cây cờ quen thuộc thì khóe miệng nhếch lên, gian nan lộ ra vẻ tươi cười, viện quân của bọn họ tới rồi.

Cậu không để ý đến tiếng gọi âm ĩ của binh lính, cậu biết thân thể cậu không còn chịu được bao lâu nữa, cậu chậm rãi đi lên một góc của tường thành, nơi đó đặt Tê Ngô cầm mà cậu vẫn luôn trân trọng, cho dù đi vân du thì Tô Tử An cũng không quên mang theo nó bên người.

Nhưng lúc này Tê Ngô cầm trở nên có chút tàn phá, bên trên tràn đầy vết máu, hoàn toàn nhìn không ra chủ nhân nó đã từng quý trọng nó thế nào.

Cậu chậm rãi ngồi xuống, tìm một nơi tương đối sạch sẽ trên tay áo chà lau trên cầm như thường ngày, cẩn thận lau đi vết máu trên thân nó.

“Tranh ——”

Khi thanh âm thứ nhất vang lên ở phim trường, thân thể của Khương Thường An giật giật, cho dù nói người ngoài nghề xem náo nhiệt người trong nghề xem môn đạo, cho dù Khương Thường An không tinh thông âm nhạc nhưng vẫn tương đối hiểu về nghệ thuật.

Hơn nữa Khương Thường An đã quay nhiều bộ điện ảnh như vậy, trong đó có không ít ca khúc đều do anh ta tự mình giám sát hoàn thành, hiện tại dù chỉ mới đánh một nốt nhạc, Khương Thường An cũng biết không đơn giản.

Anh ta làm thủ thế, ý bảo những người khác an tĩnh.

Lê Tinh Thần không nhìn thấy động tác của Khương Thường An, ngón tay cậu khảy trên huyền cầm, từ chậm đến nhanh, tiếng đàn cũng theo động tác của Lê Tinh Thần càng ngày càng dâng trào.

Cho dù không thấy được thủ thế của Khương Thường An thì mọi người cũng dần dần an tĩnh lại, trong lúc nhất thời phim trường chỉ còn lại tiếng đàn, khí thế như nguy cấp bức người, lại như vạn tiễn lao nhanh, trào dâng hào hùng, lôi cuốn vào khung cảnh ngoạn mục.

Khi tiếng đàn dừng lại, thật lâu sau người trong phim trường vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Lúc này bọn họ mới hiểu được câu “Dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt” là có ý gì.

“Tinh Thần.” Qua một lúc lâu sau Khương Thường An mới dần dần lấy lại tinh thần từ trong chấn động, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Lê Tinh Thần: “Khúc này là do chính cậu viết sao?”

Vì bộ điện ảnh này mà Khương Thường An đã nghe qua không ít cổ khúc, khúc nhạc hôm nay Lê Tinh Thần đánh anh ta chưa từng nghe qua, cho nên mới có nghi vấn như vậy.

“Không hẳn.” Lê Tinh Thần lắc đầu, tài nghệ soạn cầm phổ của cậu đúng thật là không tồi, nhưng cũng không thể làm ra khí thế hào hùng như vậy, chỉ là không đợi Khương Thường An biểu đạt thất vọng Lê Tinh Thần lại nói: “Là tôi viết cùng bạn.”

Đây là khúc nhạc được viết vào một năm sau khi cậu cùng bệ hạ ở bên nhau, năm đó bệ hạ ngự giá thân chinh, Lê Tinh Thần ở bên bầu bạn, sau khi chiến sự kết thúc, cậu cùng bệ hạ soạn ra khúc nhạc này.

“Vậy về vấn đề bản quyền, cậu có thể làm chủ chứ?” Vốn dĩ Khương Thường An đã chết tâm lại bắt đầu nhảy lên, không khỏi chà xát tay.

“Đương nhiên có thể, cái này anh yên tâm.” Lê Tinh Thần lập tức hiểu rõ tính toán của Khương Thường An, cậu cười tủm tỉm gật đầu.

Trước không nói chú nhỏ không có ký ức, cho dù có ký ức thì chú nhỏ cũng sẽ không tranh với cậu.

Bệ hạ của cậu, ngay cả toàn bộ giang sơn cũng có thể chắp tay đưa cho cậu, huống chi chỉ là một khúc phổ hèn?

Có thể thì tốt!

Khương Thường An lộ ra một nụ cười rạng rỡ, chỉ là còn chưa kịp nói chuyện đã nghe được Lê Tinh Thần nói câu tiếp theo.

“Nghe nói bức tranh kia ngài mua giá mười vạn, tuy tôi cũng vẽ một bức nhưng xét thấy thù lao đóng phim nhiều nên có thể đưa cho ngài. Nhưng khúc phổ này không thể cho, tôi không muốn nhiều lắm, cũng mười vạn là được.” Lúc này nụ cười trên mặt Lê Tinh Thần còn tươi hơn so với Khương Thường An vừa rồi.

???

Trừ Khương Thường An ra, những người khác trong đoàn phim cũng đều bởi vì câu này của Lê Tinh Thần mà ngẩn người, đặc biệt là Lâm Mông Mông cùng Cố Khê cầm đầu fans mẹ cùng với fan chị gái:

Con trai ( em trai ), gương mặt cậu đẹp như trích tiên, cậu còn đỉnh như vậy mà lại thốt ra lời giống gian thương, thích hợp sao? A? Thích hợp sao?