Chuyện Kỳ Lạ Về Làng Âm Lĩnh

Chương 3

Ngay trong lúc Hồng Lỗi đang nắm chặt tóc tôi, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một âm thanh máy móc kỳ lạ.

“Ting ting, chúc mừng mười người Dương Văn, Chung Hạo, Hồng Lỗi, Miêu Giai Giai…… Hồ Tiểu Tuyền, kích phát thế giới từ cấp E - phó bản: Truy tìm hung thủ ẩn giấu trong ‘Làng Dương Lĩnh’ lên đến thế giới cấp S: Chuyện kỳ lạ ở làng m Lĩnh.”

“Ting ting, chúc mừng đạt được thành tựu [Vận may nhân đôi], danh hiệu đã gửi đến hòm thư, mời các vị chú ý nhận và kiểm tra~”

Theo âm thanh này vang lên, cánh tay Hồng Lỗi đang kéo lấy tóc tôi cũng buông ra, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Nhìn hắn run run rẩy rẩy vịn vào bàn để ngồi lên chiếc ghế đằng trước quầy lễ tân, thấy thế nào cũng không giống dáng vẻ là người có ‘Vận may nhân đôi’.

Tôi chỉnh lại đầu tóc rối loạn, mở quán trọ ở chỗ này lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên có khách du lịch dám đánh tôi.

Đánh giá năm người trở về này một chút, thấy cô gái tóc ngắn và chàng trai trẻ mặc áo hoodie màu xám tên Hồ Tiểu Tuyền đều ở đây.

Vừa nãy thấy trên cánh tay cô gái trang điểm nhẹ bị mất một miếng da thịt lớn, chắc là máu trên người Hồng Lỗi bị dính từ cánh tay ấy.

“Chị Giai Giai, vừa rồi hệ thống thông báo như thế là có ý gì, phó bản gì cơ, có phải chúng ta sẽ chết không?”

Cô gái trang điểm nhẹ mặc kệ miệng vết thương trên cánh tay còn đang chảy máu, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.

Cô gái tên là Miêu Giai Giai lấy thuốc trị thương mang theo bên người ra để băng bó cho cô gái tóc ngắn, cố gắng giữ bình tĩnh rồi nhìn về phía tôi, hỏi:

“Cô chủ, cô từng nghe chuyện về làng m Lĩnh chưa?”

Tôi chỉnh lại đầu tóc vừa bị Hồng Lỗi kéo lấy, giả vờ trầm tư một lát, sau đó lắc lắc đầu.

“Không biết, chưa từng nghe nói.”

Tuy rằng tôi chỉ là một NPC bình thường, nhưng tôi rất ghi thù.

Nhưng điều khiến tôi để ý nhất chính là, vì sao tôi có thể nghe thấy tiếng thông báo này, dựa theo cách nói của bọn họ thì tôi là NPC, vậy thì không nên tiếp xúc với tôi mới đúng chứ.

Tay Hồng Lỗi vẫn hơi run rẩy, cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm.

“Lần này chỉ sợ ta chúng lành ít dữ nhiều rồi, phó bản cấp S làng m Lĩnh này, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy.”

Mắt Miêu giai giai sáng lên, vội vàng hỏi:

“Vậy phó bản này có người nào phá giải được chưa?”

Hồng Lỗi thở dài rồi lắc đầu.

“Lần đầu tiên xuất hiện là ba năm trước đây, lúc đó người đứng đầu bảng xếp hạng đã chết ở nơi này.”