Chuyện Kỳ Lạ Về Làng Âm Lĩnh

Chương 2

Trong lòng tôi reo vang tiếng chuông cảnh báo, người này, nhìn chằm chằm tôi làm gì chứ? Người du lịch là tên du côn cướp bóc tôi còn chưa từng gặp qua bao giờ.

Tôi giả vờ thản nhiên nhìn xung quanh để đánh giá một chút, là người đàn ông hơn hai mươi tuổi, tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng, nhìn qua rất có tinh thần.

Anh ta phát hiện tôi đang nhìn anh ta, bèn cười khẽ với tôi, sau đó cầm lấy chiếc chìa khóa cuối cùng ở trên quầy lễ tân, là căn phòng cách phòng tôi gần nhất, rồi xoay người đi về phòng.

Đến lúc sắp vào phòng còn quay đầu lại nhìn tôi thêm một cái. Đúng là người kỳ quái.

Một lúc lâu sau, mười người này nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, bèn rủ nhau cùng đi tới trước quầy lễ tân.

Tôi biết, bọn họ lại muốn đến để hỏi tôi một vài vấn đề kỳ quái, nhưng dù sao cũng nhận tiền của người ta rồi, nên trả lời một chút cũng không có gì là không thể.

“Tiểu Hồ, trước khi vào đây chắc là anh Chí đã dạy cậu quy tắc, nếu muốn qua ải* thì tất cả mọi thứ đều phải nghe theo tôi.”

*qua ải, vượt ải, thông quan, qua cửa…( từ dùng trong trò chơi thăng cấp, vô hạn lưu...)

Chàng trai tóc đỏ vừa đi vừa nhỏ giọng răn dạy chàng trai trẻ mặc áo hoodie màu xám.

Chàng trai trẻ đó không ngừng gật đầu ở bên cạnh.

“Tiểu Hồ, nếu cậu có nghi vấn gì thì có thể hỏi tôi hoặc Hồng Lỗi, đừng tùy tiện hỏi đáp với NPC, chẳng may phạm phải quy tắc là toi đấy.”

“Lần này chỉ là một thế giới cấp E, cẩn thận một chút, theo sát chúng ta, bảo đảm sẽ đưa cậu đi ra ngoài lành lặn.”

Tôi hơi nhướng lông mày, chẳng lẽ NPC này là đang nói tôi?

Bọn họ giống như hoàn toàn không sợ tôi nghe thấy họ nói chuyện, vừa đi vừa nói đã tới trước quầy lễ tân.

Trong lúc nói chuyện còn nhắc tới cái gì đạo cụ, cái gì quy tắc, tôi nghe thấy cũng không hiểu là cái gì.

Nhưng việc nghe lén người khác nói chuyện như này, dù sao cũng không thể làm sáng tỏ được, nên tôi có nghi vấn cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, coi như không nghe thấy.

“Cô chủ à, gần đây trong thôn có xảy ra chuyện gì không bình thường không?”

Nói xong, chàng trai tóc đỏ còn đẩy cho tôi một xấp tiền, đúng là người hiểu chuyện.

Tôi thản nhiên, bình tĩnh nhận tiền, kể ra câu chuyện mà tôi đã chuẩn bị từ lâu.

“Ngày hôm qua, chú Triệu ở trong thôn đã chết, nhưng nghe nói ra đi cũng không được yên ổn, hình như đến buổi tối, xác chết vùng dậy.”

“Xác chết vùng dậy?!”

Mấy người đứng trước quầy lễ tân ngơ ngác nhìn nhau, người nhát gan khi nói chuyện đã mang theo tiếng khóc nức nở.

“Anh Hồng, anh nghe thấy không? Cô ấy nói, xác, xác chết vùng dậy……”

Một cô gái trang điểm nhẹ ôm lấy cánh tay Hồng Lỗi, cả người run không ngừng.

Hồng Lỗi vươn tay vỗ vỗ cánh tay cô gái ấy, hình như cũng có thắc mắc, đưa mắt nhìn cô gái tóc ngắn xong, lại hỏi:

“Thật sự là xác chết vùng dậy?”

Nghe anh ta hỏi lại như vậy, tự nhiên tôi thấy không vui, một tháng tôi cũng chỉ đi mua sắm trong thôn có vài lần, tin tức đâu biết chính xác hoàn toàn được.

“Đều là nghe nói thôi, tình huống cụ thể thì mấy người vẫn nên đi hỏi người trong thôn ấy.”

Có lẽ là nghe thấy lời nói của tôi có vẻ không kiên nhẫn, bọn họ cũng không hỏi tiếp nữa, chỉ nhỏ giọng nói chuyện thảo luận với nhau.

“Dương Văn, cậu thấy thế nào?”

Hồng Lỗi nói với người đàn ông mặc áo sơ mi trắng trong đám người đằng sau.

Là cái người nhìn chằm chằm tôi như nhìn quái nhân kia, hóa ra anh ta tên là Dương Văn.

Dương Văn đi tới, nhìn thoáng qua tôi rồi quay đầu lại nói với Hồng Lỗi:

“Chúng ta đi hỏi người trong làng đi, tôi cảm thấy chắc là cô ấy nói thật, NPC không cần phải lừa chúng ta.”

Hồng Lỗi gật đầu rồi hỏi mấy người còn lại, ai không muốn chờ chết thì đi với anh ta vào trong làng để hỏi chuyện.

Tôi thầm khinh bỉ ở trong lòng, nơi này của tôi có phải đầm rồng hang hổ gì đâu cơ chứ.

Dựa theo lời của những người này thì họ chính là tay mới, nên gần như không cần do dự, bèn theo sát Hồng Lỗi ra ngoài.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến buổi tối, vừa mới chuẩn bị xong bữa ăn thì bọn họ đã trở lại.

Nhưng có chuyện nằm ngoài dự kiến của tôi chính là, buổi sáng có mười người ra ngoài, hiện tại chỉ còn lại có năm người.

Cũng không thấy người mặc sơ mi trắng tên Dương Văn đâu.

Cả người Hồng Lỗi toàn là máu vừa vào đến cửa đã xông tới kéo tóc tôi.

“Con khốn này, không phải mày nói chỉ có một người chết sao? Sao trong thôn kia không có một người sống nào thế!”