Hạ Hỉ

Chương 2

Vĩnh Định Hầu phủ nhìn như liệt hỏa phanh du, tiên hoa trước cẩm*.

(烈火烹油, 鲜花着锦: Liệt hỏa phanh du, tiên hoa trước cẩm: Thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là thêm dầu vào lửa, thêm hoa trên gấm. Ngụ ý nói chuyện vốn đã tốt thì lại càng tốt hơn, sống động hơn, phô trương hơn.)

Chứ thực ra trong phủ đã vào không đủ ra trong nhiều năm, bắt đầu lén lút bán gia sản lấy tiền để giữ thể diện từ lâu rồi.

Tất cả chỉ vì Vĩnh Định Hầu Chu Vĩnh Xương là một tên phá gia yêu đương mù quáng

Không chỉ ái thϊếp diệt thê, khiến chính thất phu nhân tức c.h.ế.t, còn dùng bạc của Hầu phủ để nuôi cả nhà tiểu thϊếp.

Ái thϊếp của Chu Vĩnh Xương tên là Vân Nương.

Sinh ra đã hoa nhường nguyệt thẹn, làn da trắng như tuyết, vòng eo như một bó lụa, sự quyến rũ có sẵn từ trong xương.

Vân Nương này có bốn tên đệ đệ thối nát, ỷ vào tỷ tỷ mình là ái thϊếp Vĩnh Định Hầu, nên bốn người hoành hành ngang ngược khắp kinh thành, gây ra không ít tai họa.

Vì thay ái thϊếp dọn dẹp cục diện rối răm cho đệ đệ, Chu Vĩnh Xương gần như đã bỏ ra hơn nửa gia sản.

Lão phu nhân Hầu phủ rất cưng chiều nhi tử, không những không trói buộc, còn yêu ai yêu cả đường đi, coi Vân Nương như con đẻ của mình, ngay cả vốn liếng áp dưới đáy hòm đều lấy ra bù vào chi phí bếp núc.

Hạ Hân luôn cho là ta đã cướp hết phú quý to lớn của nàng ta.

Mà không hề biết, lý do Vĩnh Đình Hầu phủ đòi cưới nữ nhi Hạ gia, là vì bạc của Hạ gia mà đến.

Đến nỗi người gả qua rốt cuộc là Đại tiểu thư hay Nhị tiểu thư, cũng không quan trọng.

Sau khi ấn định hôn kỳ, cha mẹ bắt đầu hăng hái chuẩn bị của hồi môn cho Hạ Hân.

Còn ta thì cả ngày vùi mình ở trong sân nhỏ xem sổ sách, ngắm hoa, pha trà, rất là thoải mái.

Đương nhiên Hạ Hân sẽ không bỏ qua cơ hội chế nhạo ta.

Nàng ta vào trong sân tìm ta, cười khanh khách nói: "Hạ Hỉ, ngươi cũng trùng sinh phải không? Mùi vị bị lấy đi mọi thứ như thế nào? Có phải rất không cam tâm đúng không?"

"Một tháng nữa thôi, ta sẽ trở thành Hầu phu nhân cao cao tại thượng, còn ngươi sẽ vĩnh viễn là một nữ nhân thương hộ thấp kém, hai chúng ta khác nhau một trời một vực, cả đời ngươi sẽ bị ta giẫm đạp dưới chân!"

Ta không lòng dạ nào tranh cãi với nàng ta, chậm rãi thưởng thức trà: "Trưởng tỷ vui là được."

Nàng ta nheo mắt nhìn ta, dường như rất tức giận trước phản ứng không mặn không nhạt của ta: "Người không cần phải bày ra cái dáng vẻ vân đạm phong khinh, cũng đừng mơ mộng hão huyền giở trò gì với Hầu gia, gây ra mấy chuyện xấu vô môi cẩu hợp*."