Hạ Hỉ

Chương 1

Mở mắt ra lần nữa, ta lại có thể trùng sinh về ngày Vĩnh Định Hầu phủ đến cửa cầu thân.

Ta trốn sau tấm bình phong, nghe bà mối khoe khoang, ba hoa chích chòe về Vĩnh Định Hầu.

Thật ra thì cũng không cần khoe khoang, Hạ gia là thương nhân, có thể gả cho Vĩnh Định Hầu, là chuyện tốt do tổ tiên phù hộ.

Tuy rằng chỉ là tục huyền*, nhưng dù sao cũng là chính thê.

(续弦: Tục huyền = tái giá, lấy vợ kế.)

Sau khi bà mối rời đi, ta từ sau tấm bình phong bước ra, định nói: "Cha, vừa nãy nữ nhi..."

"Cha! Mẹ!"

Bên ngoài sảnh truyền tới tiếng gọi thanh thúy ầm ĩ, cắt ngang lời ta.

Hạ Hân vội vàng chạy tới, dùng sức đẩy ta ra, lao tới cạnh cha mẹ nói: "Nữ nhi nguyện ý gả vào Hầu phủ."

Lựa chọn của nàng ta hoàn toàn khác với kiếp trước.

Giờ khắc này ta liền nhận ra, chắc chắn nàng cũng trùng sinh.

Quả nhiên, cha ta nghe vậy nhướn mi vui mừng, vỗ tay vui vẻ nói: "Được, được, được! Hân Nhi, trước giờ con luôn thông minh có chủ kiến, muội muội con so với con có chút ngu dốt, để con gả vào Hầu phủ, cha cũng yên tâm."

Kiếp trước, cha mẹ một lòng muốn gả Hạ Hân qua.

Từ trước đến nay họ luôn yêu thích trưởng nữ hơn, nên đương nhiên là muốn tìm cho nàng một tương lai tốt đẹp rồi.

Nhưng khi đó, Hạ Hân khinh thường không thèm để mắt đến vị trí Hầu phu nhân, thà c.h.ế.t không lấy chồng, không tiếc tuyệt thực để kháng nghị.

Cuối cùng, cha mẹ thực sự không thể lay chuyển được nàng nên mới quyết định chọn ta.

Mẹ ta cũng mỉm cười, nhìn Hạ Hân bằng ánh mắt dịu dàng, yêu thương: "Hầu phủ nhiều quy củ, không thể thoải mái bằng nhà chúng ta, sau này con không được bày ra tiểu tính tình của mình nữa."

Hạ Hân tựa đầu lên đầu gối mẹ, dáng vẻ ngây thơ: "Mẹ yên tâm, nữ nhi biết rồi."

Người một nhà này đang vui vẻ hòa thuận, khiến ta đứng bên cạnh thật thừa thãi và lúng túng, ta liền lặng lẽ xoay người rời đi.

Vừa định bước ra khỏi cửa, thì từ sau lưng truyền tới giọng nói của Hạ Hân: "Hạ Hỉ."

Ta quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của nàng.

Giữa hai lông mày của nàng hiện lên vẻ kiêu ngạo của kẻ thắng cuộc, gằn từng chữ: "Muội không mừng cho tỷ à? Sau này tỷ chính là phu nhân Vĩnh Định Hầu đấy."

Ta bình tĩnh mỉm cười: "Chúc mừng trưởng tỷ."

Hạ Hân ơi Hạ Hân.

Sống lại một kiếp, tỷ vẫn ngu ngốc không có thuốc chữa.

Tỷ chỉ nhìn thấy phong cảnh bên ngoài của Vĩnh Định Hầu phủ, không biết bên trong nó bẩn thỉu đê tiện, ăn tươi nuốt sống như thế nào đâu.

Chỉ sợ tỷ vào được thì không ra được mà thôi.