"Vừa đến đã tìm đường chết"
Y Duy đã đi tới trước mặt bọn họ, đi cùng với y còn có Kỳ Chi – anh trai của Kỳ Liên.
Kỳ Chi đi phía sau Y Duy , mặt không biểu cảm liếc nhìn cảnh tượng xung quanh.
Vẻ mặt Y Duy đầy phẫn nộ, nếu không an ủi cận thận sẽ gây hậu quả nghiêm trọng, Kỳ Liên đổ mồ hôi lạnh một phen, quay đầu liền đẩy nhẹ Trần Hạo.
"Trần Hạo, sao cậu có thể làm như vậy! Tôi biết là cậu không ưa Chu Tuyên Dương, nhưng cũng không thể nhắm vào cậu ấy như vậy!"
Đồng tử Trần Hạo hơi giãn ra, hắn nhanh chóng nhận ra Kỳ Liên đang muốn đổ hết tội cho hắn, tuy trong lòng bất mãn nhưng cũng không phản bác.
Rốt cuộc thì Kỳ Liên cũng đang nắm nhược điểm của hắn trong tay.
Sau đó liền biến thành một mình y tự biên tự diễn.
Y Duy nhíu mày bước đến hỏi: "Kỳ Liên, Trần Hạo, mấy người đang tính làm gì vậy?"
Kỳ Liên đáp: "Không liên quan đến em, là Trần Hạo tự chủ trương, em cũng chỉ vừa mới đến."
Y Duy liền quay đầu nhìn về phía Trần Hạo: "Đúng là như vậy thật không?"
Y Duy là Hoàng Thái tử của Đế quốc, chọc vào hắn khẳng định không có kết cục tốt.
Kỳ Liên giả bộ đỡ Chu Tuyên Dương đứng dậy, còn ân cần hỏi han hắn: "Chu Tuyên Dương, cậu không sao chứ?"
Chu Tuyên Dương có vẻ thật sự không rõ chân tướng, còn nói lời cảm ơn y: "Tôi không sao, cảm ơn cậu."
Vì thế chỉ còn hai người Trần Hạo và Y Duy đối mặt nhau.
Người Trần Hạo rét run nhưng vẫn phải giả bộ làm ra vẻ mặt khinh thường:
- Là tôi làm.
- Tại sao?
- Tôi chỉ đơn giản là không thích Chu Tuyên Dương thôi, một tên Beta hèn mọn mà lại kiêu căng như vậy.
Trần Hạo nói: "Y Duy, cậu còn nhớ rõ mình là vị hôn phu của Kỳ Liên à? Cho dù không thích cậu ấy, cậu cũng không thể dây dưa không rõ với Chu Tuyên Dương được."
Xem ra là Trần Hạo vì bênh vực kẻ yếu là Kỳ Liên nên mới tự mình chủ trương, Kỳ Liên hoàn toàn không biết.
Y Duy nói: "Mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng không thể lấy nó làm cớ để bắt nạt Chu Tuyên Dương."
Toàn thân Trần Hạo theo bản năng run lên, trong lòng muốn nói ra sự thật, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Kỳ Liên.
Không còn cách nào khác, hắn đành nuốt những lời muốn nói lại: "Là tôi làm, cậu muốn xử trí tôi như nào cũng được."
Nói xong Trần Hạo liền đem theo đám đàn em rời đi.
Kỳ Liên đỡ Chu Tuyên Dương nói: "Không ngờ Trần Hạo sẽ làm ra những chuyện như vậy, trong chuyện này cũng có một phần là do em."
"Trước tiên đưa cậu ấy đến phòng y tế, nếu không được em sẽ đưa cậu ấy đến bệnh viện, tiền thuốc men em sẽ chi trả hết."
Kỳ Liên dùng sức kéo Chu Tuyên Dương đi cùng, còn chưa đi xa đã nghe thấy Y Duy gọi y lại.
"Kỳ Liên."
"Vâng?"
"Đừng có lá mặt lá trái với tôi."
Nghe thấy lời cảnh cáo của hắn, y không nhịn được bật cười, không để ý nói: "Ý anh là gì? Anh không tin em?"
"Không phải." Y Duy cứng nhắc nói.
Trong lòng Kỳ Liên cũng đang chột dạ, y cũng không có ý định dây dưa với hắn, ánh mặt hờ hững, lạnh lùng nói: "Đã vậy thì sau này đừng nói mấy câu âm dương quái khí như vậy nữa."
Nói xong y liền đưa Chu Tuyên Dương đi.
Tình trạng của Chu Tuyên Dương không khả quan lắm, cuối cùng được đưa đến bệnh viện. Xương ngón tay của hắn đã đứt, tuy không đến mức không thể chữa khỏi nhưng vẫn cần tĩnh dưỡng vài tháng.
Đối với học viên học viện quân sự, ngón tay chính là mạng sống, khả năng cao là Chu Tuyên Dương không thể hoàn thành bài tập của học kỳ này rồi.
Y nhất định phải đuổi Chu Tuyên Dương đi, nếu cần thiết y có thể xóa bỏ sự tồn tại của người này, đáng tiếc hiện giờ đế quốc có bộ luật hoàn chỉnh, dù y có thân phận quý tộc cũng không thể muốn gì làm nấy.
Mấy tháng trước, vừa nhìn thấy Chu Tuyên Dương, y liền cảm thấy cậu ta rất giống anh trai mình, không hiểu sao y lại nảy ra suy nghĩ mình không phải con trai ruột của Kỳ gia mà là Chu Tuyên Dương.
Ôm suy nghĩ hoang đường này, y đã bí mật tiến hành xét nghiệm DNA của mình, Chu Tuyên Dương với cha mẹ.
Kết quả đúng thật là không phải.
Y không phải con ruột của cha mẹ mình, nguyên nhân là do bệnh viện ôm sai người vào mười mấy năm trước, y vốn là thiếu gia giả, Chu Tuyên Dương mới là thiếu gia thật.
Vì đây là lỗi của bệnh viện, vậy nên người phụ trách đồng ý sẽ giúp y che giấu bí mật này.
Thực ra Kỳ Liên hoàn toàn không thích người Kỳ gia, nhưng trước khi y đạt được mục đích, y nhất định sẽ không đánh mất thân phận thiếu gia Kỳ gia này. Nhưng nếu Chu Tuyên Dương còn ở đây, sớm muộn cũng bị người khác phát hiện ra sự thật, phá hỏng kế hoạch và hủy hoại mọi thứ y có, cho nên Chu Tuyên Dương nhất định phải rời khỏi nơi này.
***
Khi Chu Tuyên Dương tỉnh lại, phát hiện hắn đang trong bệnh viện, bên giường là một thiếu niên mặc đồng phục trường quân đội của Đế quốc.
Thiếu niên ngọ nguậy một chút, sau đó tỉnh lại, thấy Chu Tuyên Dương đã tỉnh liền lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Kỳ Liên nói: "Cậu tỉnh rồi, cảm thấy cơ thể thế nào?"
"Muốn uống nước hoặc ăn chút gì đấy không?"
"Phiền cậu lấy giúp tôi một ly nước."
Kỳ Liên nghe vậy liền rót cho hắn một cốc nước, Chu Tuyên Dương đã ngủ rất lâu, môi có hơi khô nứt, uống nước xong liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Hắn nhìn chàng trai có mái tóc quăn màu nâu cùng đôi mắt màu hổ phách trước mắt, cảm thấy bản thân đúng là không quen biết y.
"Cậu là?"
"Tôi là bạn của Trần Hạo." Kỳ Liên nói: "Tôi tên Kỳ Liên."
Nghe thấy cái tên này, hắn liền có chút ấn tượng, Kỳ Liên hình như là vị hôn thê của Y Duy, nhưng dường như Y Duy không thích nhắc đến y.
Vốn tưởng rằng vị hôn thê bị Y Duy ghét bỏ sẽ có vẻ ngoài cay nghiệt, nhưng người này nhìn qua trông rất hiền lành, đơn thuần, dễ dàng khiến người khác yêu thích.
"Xin lỗi, lần này th đánh cậu thật ra là do tôi, cậu ta cho rằng cậu với Y Duy có quan hệ gì đó ..." Kỳ Liên dừng một lát, như có điều ngập ngừng, sau đó liền chuyển chủ đề.
"Chi phí điều trị tôi sẽ chi trả, bên trường học cũng sẽ sắp xếp chu toàn, nhưng mà cậu yên tâm, tài liệu học tập tôi sẽ mang tới đây giúp cậu, cậu có yêu cầu gì cũng có thể nói lại với tôi."
Kỳ Liên vừa nói vừa lôi một vài quyển sách từ trong cặp ra, có vẻ như y đã lo chu đáo mọi việc.
"Không sao, không liên quan đến cậu." Chu Tuyên Dương bình tĩnh nói.
Không khí im lặng trong giây lát.
Sau đó giọng nói của Kỳ Liên vang lên:
- Dù vậy trong lòng tôi vẫn thấy áy náy.
Kỳ Liên nói xong, ánh mắt buồn bã đứng dậy ôm lấy hắn. "Cậu nhất định phải sớm khỏe lại nha."
"Bằng không tôi sẽ thấy bất an trong lòng."
Nói thật, y không phải người thích tiếp xúc thân mật với những kẻ xa lạ.
Nhưng may thay kĩ năng diễn xuất của y rất tốt.
Trên người đối phương có một mùi thơm thoang thoảng, có lẽ là mùi pheromone của Omega.
Được một Omega dịu dàng như vậy an ủi, Chu Tuyên Dương hơi xấu hổ chỉ có thể đáp lại một chữ: "Ừm."
"Không sao đâu, tôi không trách cậu, cậu cũng đừng tự trách bản thân."
***
Màn đêm buông xuống.
Kỳ Liên đứng ở góc đường trước cổng bệnh viện, chờ dì trong quán ăn đóng gói đồ ăn.
Tay y cầm điện thoại, dường như đang nhắn tin cùng ai đó, ngón tay thoăn thoắt gõ chữ.
Trần Hạo nhắn đến: "Tôi không muốn tiếp tục nhắm vào Chu Tuyên Dương, Y Duy sẽ không để yên cho tôi."
Lúc chiều nay đám Trần Hạo đã bị phạt, bởi vì tụ tập đánh người, hắn bị trường học đình chỉ một tuần, nhưng hắn không quan tâm đến việc học, vậy nên hình phạt này chẳng là gì với hắn.
Nhưng Kỳ Liên sẽ không dừng kế hoạch của y lại.
Trước khi Chu Tuyên Dương rời khỏi đây, y vẫn sẽ nhắm vào hắn.
Trên mặt Kỳ Liên hiện lên một tia giễu cợt, y có chút không vui cắn ngón tay.
Kỳ Liên đáp: "Nếu cậu không nghe theo tôi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu."
Kỳ Liên gửi cho hắn vài bức ảnh, uy hϊếp nói: "Cậu nói xem, nếu tôi phát tán mấy tấm ảnh cậu động dục với tôi ra bên ngoài, cậu sẽ chịu hình phạt gì?"
Sau đó liền không thấy Trần Hạo phản hồi.
Kỳ Liên cũng không quá lo lắng về Trần Hạo, bởi vì y đã nắm điểm yếu của hắn trong tay.
Nếu những bức ảnh đó được lan truyền, trường học, cha của Trần Hạo, còn có Y Duy cùng với những người có quan hệ lợi ích liên quan khác sẽ không tha cho Trần Hạo, cho nên hẳn chỉ có thể chịu bị uy hϊếp.
Trần Hạo chỉ có thể chịu thỏa hiệp, Kỳ Liên cũng nói cho hắn biết kế hoạch của y.
Chu Tuyên Dương có vẻ như rất tin tưởng y, hắn không hề nghi ngờ chuyện kia là do y xúi giục, y dự định cùng với Trần Hạo, một người trong tối, một người ngoài sáng, một người xướng mặt đỏ, một người diễn mặt trắng.
Trần Hạo sẽ dùng vũ lực để ép buộc Chu Tuyên Dương, còn y sẽ giả mù sa mưa thuyết phục, đem quả bom hẹn giờ Chu Tuyên Dương này cút khỏi đây.
Kỳ Liên nhập tâm đến mức không để ý đến chuyện khác, thẳng đến khi dì bán cháo liên tục nhắc nhở:
- Này cậu bé, này, cháo của cháu xong rồi.
Lúc này y mới bừng tỉnh.