Chu Tuyên Dương bị một đám người ép vào góc tường.
Hắn nhớ rõ mình chưa từng trêu chọc bọn họ, nhưng nhóm người này không phân phải trái mà bao vây quanh hắn.
Thể chất Chu Tuyên Dương rất tốt, tuy là Beta nhưng sức tấn công không hề thua kém Alpha, chỉ là bọn họ người đông thế mạnh, cuối cùng ép hắn dồn vào một góc.
Kẻ cầm đầu có mái tóc nhuộm vàng tên là Trần Hạo, nhìn qua chính là bộ dáng của thiếu niên bất lương.
Đàn em của hắn tay đấm chân đá Chu Tuyên Dương, còn đổ một xô nước lên người khiến hắn ướt như chuột lội.
Trần Hạo chỉ đứng một bên nhìn, biểu cảm có chút nhàm chán, hắn phả ra một làn khói rồi ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai.
Kỳ Liên và Thư Triết đứng bên bệ cửa sổ, vẻ mặt y vô cảm nhìn chằm chằm vào nơi này.
Trần Hạo nhướng mày hỏi y tiếp theo nên làm gì.
Kỳ Liên mở miệng nói:
- Tiếp tục đi.
Y và Chu Tuyên Dương không hề có thù hận gì, thậm chí gần đây y mới biết đến người này. Nhưng có tin đồn rằng Chu Tuyên Dương và Y Duy gần đây trở nên rất thân thiết, vậy nên Kỳ Liên muốn ép hắn chuyển trường.
Y Duy chưa bao giờ đối xử đặc biệt với người khác, nhưng chỉ có hắn là khác biệt. Dù Chu Tuyên Dương là Beta nhưng không phải không có khả năng cùng Y Duy ở bên nhau.
Y Duy là vị hôn phu của y, cũng là công cụ lợi dụng của y, y không cho phép công cụ này phạm sai lầm.
Trần Hạo nhận được lệnh, tự mình đi tới đạp thật mạnh vào bụng Chu Tuyên Dương.
Tên này đánh nhau cứ như chó điên vậy, bản thân Trần Hạo cũng tự biết, là do Y Duy tự nhìn trúng Chu Tuyên Dương, nếu không phải do bị Kỳ Liên ép buộc, hắn ta còn lâu mới làm loại chuyện tốn công vô ích này.
"Bạn học này, tao khuyên mày tốt nhất mau chuyển khỏi cái trường này đi, bằng không sẽ chỉ nhận trái đắng thôi đấy."
Trần Hạo nhẹ nhàng đe dọa.
Ánh mắt Chu Tuyên Dương đầy hung dữ, hắn phun ra một ngụm máu, đấm vào người đang đứng gần mình, hỏi: "Tôi không thù hận gì với các người, tại sao lại nhắm vào tôi?"
Trần Hạo khinh thường nhìn xuống, giẫm lên ngón tay hắn: "Cần phải có lý do à?"
"Chỉ là tao không ưa mày thôi."
Hắn vừa nói vừa tàn nhẫn giẫm mạnh chân xuống, ngón tay Chu Tuyên Dương gần như biến dạng, trong miệng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ, khuôn mặt tái nhợt đổ mồ hôi đầm đìa.
Cứ tiếp tục như vậy nói không chừng sẽ dẫn đến chết người, nhưng Kỳ Liên lại không chịu nhường một bước, tuy Trần Hạo không muốn gây ra rắc rối lớn nhưng hắn cũng không muốn làm trái ý Kỳ Liên nên đành để đàn em tiếp tục.
Thư Triết ở bên cạnh y hỏi: "Kỳ Liên, như vậy sẽ không sao chứ? Bọn họ sẽ đánh chết người thật đó."
"Cho dù cậu ta có bị đánh chết cũng là chuyện của Trần Hạo, liên quan gì tới cậu." Kỳ Liên cười lạnh: "Yên tâm đi, cậu ta sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu, tôi đặc biệt ghét cậu ta, hận không thể để họ đạp mạnh hơn nữa."
Thư Triết nghe xong không khỏi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, trong lòng rét run một trận, nhưng thủ đoạn của Kỳ Liên rất tàn nhẫn, cậu cũng không dám nói gì.
Người này ngoài dung mạo ra thì không còn gì tốt.
Đúng lúc này, Kỳ Liên chợt thoáng thấy một bóng người.
Dưới tòa dạy học cách đó không xa, Y Duy và một vài người đang tiến về phía này, nếu tiếp tục như vậy nhất định sẽ nhìn thấy đám Trần Hạo đang bắt nạt Chu Tuyên Dương.
Sắc mặt Kỳ Liên thay đổi, Thư Triết chưa kịp phản ứng đã thấy y lao xuống tầng.
"Kỳ Liên?"
***
Trần Hạo đang giáo huấn Chu Tuyên Dương hăng say, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai hắn, hắn quay đầu nhìn lại liền thấy Kỳ Liên với vẻ mặt u ám.
Sắc mặt y tối sầm, trầm giọng nói: "Dừng tay."
Trần Hạo không hiểu vì sao Kỳ Liên đột nhiên tốt bụng như vậy, đúng lúc hắn đang nghi vấn phía sau bỗng truyền tới một tiếng gầm lên: "Các người đang làm gì vậy!"
Kỳ Liên đổ mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn Trần Hạo: "Y Duy tới rồi."