Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Hồ Già Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 32

"Được được được!" Thẩm Liên cởi dây leo ra, "Vậy cháu tặng bác hai con cá, được không ạ?"

"Cậu đã nhiệt tình như vậy, vậy tôi tặng cậu thêm một bắp ngô nữa nhé, trên người tôi cũng không còn gì khác."

Thẩm Liên nhận lấy bắp ngô, lập tức đưa cho Chu Óanh Ngọc phía sau: "Ăn đi."

Chu Óanh Ngọc "ưm" một tiếng, oa oa oa, ngô nướng! Nóng hổi! Thơm quá!

Hai người đại thúc đại nương kia là người một nhà, cuối cùng đưa cho Thẩm Liên một chiếc bật lửa một tệ rất phổ biến rồi rời đi.

Hai con cá còn lại Thẩm Liên không định đổi nữa, đây là lương thực của cậu và Chu Óanh Ngọc vào buổi tối.

Phó đạo diễn thở hổn hển chạy tới từ phía sau, nhìn thấy thứ trong tay Thẩm Liên, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Thẩm Liên đánh đòn phủ đầu: "Đây không phải là đồ tỏ tiết mục cung cấp đâu nhé, đây là do tôi lao động vất vả đổi lấy đấy."

Phó đạo diễn chỉ vào Thẩm Liên, hung hăng dậm chân bịch một cái xuống đất.

【Ha ha ha ha ha! Tôi cười muốn nội thương rồi!】

【Điều đáng sợ nhất không phải là việc đổi đồ, tôi đã sớm phát hiện ra, Thẩm Liên rõ ràng là đã ghi nhớ địa hình xung quanh trong lòng bàn tay rồi, khả năng quan sát và trí nhớ đáng sợ thật đấy! Tại sao mấy tập trước không xảy ra tình huống này? Bởi vì lộ trình làm nhiệm vụ và con đường mà người dân lên núi cách nhau rất xa, các khách mời không bị lạc đường đã là may mắn lắm rồi, tìm được người dân để đổi đồ, giống như chơi game, tìm NPC ẩn vậy, vô lý!】

【Biểu cảm của phó đạo diễn, đủ để ghi vào sử sách.】

Sở Dịch Lan vừa xem làn đạn bình luận, giữa những lời khen ngợi đầy kinh ngạc, bản thân anh ta cũng không nhận ra, khóe môi mình đang cong lên.

Chu Óanh Ngọc bẻ một nửa bắp ngô đưa cho Thẩm Liên, Thẩm Liên nhận lấy nhưng không ăn, mà cất vào túi.

Tìm được nguồn nước thì cậu không ăn cũng không sao.

Nguồn nước rất dễ tìm, đúng như lời một vị khán giả sành sỏi trong bình luận đã nói, khả năng quan sát của Thẩm Liên vượt xa người thường, tâm trạng của cậu hiếm khi bị môi trường xung quanh ảnh hưởng.

Sau khi tìm thấy nguồn nước, Thẩm Liên rửa sạch chai lọ và ống tre, uống no nước, cậu liền định bụng nhóm lửa tại chỗ, phải xử lý cá trước, nếu không trong môi trường này, cá sẽ rất nhanh bị hỏng.

Không cần Chu Óanh Ngọc phải giúp đỡ, Thẩm Liên đã dùng đá để dựng lên một cái bếp nhỏ, cắm cành cây vào, nhóm lửa nướng cá.

"Cũng may là đang quay chương trình, có nhiều người theo dõi như vậy, nếu không thì đốt lửa trong rừng, chắc chắn phải ở tù mọt gông." Thẩm Liên cảm thán.

Chu Óanh Ngọc bật cười khanh khách.

"Thẩm Liên, anh giỏi như vậy, chắc chắn là biết đan mũ rơm nhỉ?"

"Chỉ cần có tay là được."

Chu Óanh Ngọc vui vẻ nói: "Vậy anh đan cho em một cái đi."

"Haiz, nếu là trước đây, thì tôi đan cho cô ngay, nhưng mà bây giờ thì không được."

Chu Anh Ngọc tò mò: "Tại sao vậy?"

"Tránh hiềm nghi." Thẩm Liên không hề quan tâm đến việc mình đang đối mặt với ống kính, như thể cách đó hàng chục km, băng qua núi rừng và biển người, nhìn thẳng vào Sở Dịch Lan đang xem livestream, thổ lộ tâm tình: "Người tôi thích rất nhạy cảm, lại hay suy nghĩ lung tung."

Chu Óanh Ngọc ngẩn người, sau đó suýt nữa thì nhào tới bịt miệng cậu ta lại!

Lúc nào rồi mà còn nhắc đến Chu Đường Tư?

Bình luận lập tức tràn ngập những lời mắng chửi, chỉ có Sở Dịch Lan là sững sờ.

Khoan đã! Chu Oánh Ngọc vốn rất tinh tế, mà Chu Đường Tư thì không phải là người nhạy cảm và hay suy nghĩ lung tung! Lần trước, khi người kia đến đón Trịnh Ca, bọn họ đã gặp mặt rồi, chỉ có thể nói là toát ra khí chất tổng tài bá đạo từ đầu đến chân.

Chu Óanh Ngọc nhanh chóng nhận ra, có lẽ không phải Chu Đường Tư?

Nghĩ đến việc hôm đó Thẩm Liên từng nói Chu Đường Tư xui xẻo...

Chu Óanh Ngọc hít sâu một hơi, tâm hồn hóng hớt bỗng chốc bùng cháy, hay là, đây là lời biện minh của Thẩm Liên để phân rõ ranh giới với Chu Đường Tư, muốn bắt đầu lại từ đầu?

Dù là gì đi nữa, Chu Óanh Ngọc cũng không nhịn được mà hỏi tiếp: "Vậy người anh thích là người như thế nào?"

"Cao, 1 mét chín, rất đẹp trai, tôi chưa từng thấy ai mặc vest đẹp hơn anh ấy, đầu đinh, lông mày rậm, mắt sáng, nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra rất dịu dàng." Thẩm Liên vừa nói, trên mặt vừa lộ ra nụ cười vui vẻ và tự hào, "Tôi vẫn đang theo đuổi anh ấy."

Trước màn hình, bốn bề vắng lặng, Sở Dịch Lan đưa hai tay che mặt.