Mẹ Nó! Ai Lại Để Tên Hồ Già Lên Hôn Tên Phản Diện Tâm Thần Kia Chứ

Chương 31: Người tôi thích

Không cướp được giỏ, cả đám người chỉ có thể trừng mắt nhìn Thẩm Liên.

Thẩm Liên nhún vai: "Chúng tôi đi trước đây, mọi người cố lên nhé."

Triệu Lâm chống nạnh, bất lực cười khẽ, cũng được.

Là nhân vật được mong chờ nhất chương trình, nhưng ngoài việc được fan hâm mộ tung hô và ngoại hình nổi bật ra, thì phần thể hiện của Trịnh Ca thật sự rất bình thường.

Mà hiện tại, nói về ngoại hình, thì vẻ đẹp rực rỡ không chút phô trương của Thẩm Liên dường như đã vượt mặt cậu ta rồi.

Trịnh Ca nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thẩm Liên, đáy mắt lóe lên tia u ám, mím chặt môi, đây là biểu hiện bất an thường thấy của cậu ta.

"Hú hồn!" Chu Oánh Ngọc nấp trong bụi cây, nhìn thấy Thẩm Liên mới dám đi ra.

Thẩm Liên có chút ngạc nhiên, cậu nhớ Chu Óanh Ngọc rất sợ những nơi như thế này, vì có nhiều côn trùng.

Sau đó, cậu chỉ vào vai Chu Óanh Ngọc.

Trên đó có một con bọ rùa đang bò.

Chu Óanh Ngọc quay đầu nhìn thấy, lập tức lộ vẻ ghét bỏ, nhưng khác với trước đây, cô ấy không hề hét lên hay nhờ người khác giúp đỡ, mà hít sâu một hơi, đưa tay gạt con bọ rùa đi.

Có vẻ như cũng không khó khăn lắm.

Thẩm Liên giơ ngón tay cái lên: "Tiến bộ vượt bậc."

"Hì hì!" Chu Anh Ngọc được "gánh team", luôn cảm thấy Thẩm Liên còn rất nhiều chiêu trò ẩn giấu, cô ấy hỏi với vẻ hào hứng: "Tiếp theo chúng ta làm gì?"

"Vừa nãy nhân viên công tác nói với tôi, nhiệm vụ thứ ba, đến địa điểm tập kết, trụ đến 8 giờ tối."

Chu Óanh Ngọc chớp chớp mắt, nghe có vẻ đơn giản, nhưng bây giờ mới là mấy giờ? Không có nước, không có thức ăn, mà phải trụ đến 8 giờ tối?

Bọn họ còn chưa ăn trưa đấy!

Nhưng rất nhanh, Chu Óanh Ngọc đã nghĩ đến, bọn họ có cá!

Nhưng mà, không thể ăn sống được?

Thẩm Liên cong môi cười, dưới ống kính, nụ cười của cậu trông vô cùng lười biếng và tự tin, khiến cho đám người trẻ vừa mới vào xem mê mẩn không thôi.

【A a a a a! Anh đẹp trai kia là ai vậy? Tôi muốn follow anh ấy!】

【Tiểu cô nương, đường đời còn dài, hãy chọn một idol đáng tin cậy, đừng vội vàng lãng phí nhiệt huyết cho Thẩm Liên.】

【Cút đi! Chị đây thích đàn ông chính trực như Thẩm Liên đấy, làm gì được nhau!】

【Tỷ muội "tầng trên", tôi rất khâm phục bạn.】

"Tôi biết nhóm lửa, nhưng mà phiền phức lắm." Thẩm Liên lắc lắc bàn tay phải bị thương, hỏi Chu Óanh Ngọc: "Cô có biết ôm cây đợi thỏ không?"

Chu Óanh Ngọc: "?"

Dưới sự dẫn dắt của Thẩm Liên, Chu Óanh Ngọc đi theo cậu rẽ trái rẽ phải, sau đó dừng lại ở một ngã tư rộng rãi.

Đây là lần đầu tiên Chu Óanh Ngọc đến đây, cô ấy tò mò hỏi: "Đến đây làm gì vậy?"

"Cô không nhận ra sao? Đây là con đường mà những người dân lên núi hái rau rừng thường đi qua." Thẩm Liên giải thích: "Ngày đầu tiên làm nhiệm vụ, tôi đã phát hiện ra có người đi lên, nhưng mà đường đi của bọn họ cách chúng ta một đoạn khá xa, nên không chạm mặt. Mấy hôm trước vừa mưa xong, hôm nay lại nắng to, rau rừng chắc chắn mọc rất nhiều."

Chu Óanh Ngọc nghe mà đầu óc mơ hồ: "Không hiểu."

Thẩm Liên liếʍ đôi môi khô khốc: "Chờ xem, lát nữa tôi dẫn cô đi ăn ngon!"

【Má ơi, tôi rất mong chờ đấy!】

Trong lòng đoàn chương trình dâng lên dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, không lâu sau, một nhóm bốn người, đeo gùi trên lưng đi tới, nhìn trang phục là biết ngay người dân ở gần đây.

Nhìn thấy Thẩm Liên, Chu Óanh Ngọc và máy quay, nhóm người kia lập tức hiểu ra, dù sao thì việc quay phim ở đây cũng không phải là bí mật gì.

Mọi người đều nở nụ cười chất phác, Thẩm Liên càng cười rạng rỡ hơn, như gió xuân ấm áp.

"Bác gái, chào bác ạ." Thẩm Liên chọn một người phụ nữ lớn tuổi mà cậu cho là dễ "tấn công" nhất, vừa mở miệng, bà ấy đã đỏ mặt.

Trời ơi! Sao lại có người đẹp trai như vậy chứ, thảo nào có thể trở thành minh tinh.

"Ơ, có chuyện gì vậy?"

"Bác xem này." Thẩm Liên giơ cá lên, "Cháu có thể dùng mấy con cá này đổi lấy một ít đồ được không ạ?"

Tổ tiết mục: "???"

Cậu định làm gì thế hả?!

"Ôi chao, cá hoang dã à? Lại còn là cá chép trắng nữa chứ." Một người đàn ông trung niên tinh mắt tiến lại gần, rõ ràng là rất động lòng, "Cậu muốn đổi gì vậy thanh niên?"

"Một cái bật lửa, hai thứ có thể đựng nước ạ."

Người đàn ông ngạc nhiên: "Chỉ vậy thôi sao?"

"Vâng, chúng cháu đang làm nhiệm vụ, mấy thứ này đều là vật dụng cần thiết."

"Được thôi." Người đàn ông cởi gùi xuống, lục lọi bên trong, cuối cùng cũng tìm được một chai nước khoáng rỗng, và một ống tre hơi cũ, đưa cho Thẩm Liên: "Đựng nước chắc chắn là được, cậu xem thế nào?"