Người Tình Của Đội Trưởng Quý

Chương 15

Mặc dù lực mà anh dùng để nắm lấy cổ tay tuy không mạnh lắm nhưng lại khá bất ngờ, khiến cô hoàn toàn trở tay không kịp.

Ban đêm trong doanh trại vô cùng yên tĩnh, tiếng gió thổi bên tai, bóng cây đung đưa tiếng lá cây xào xạc.

Do là hoạt động giao lưu quân đội nên hôm nay Bạc Hạnh Nguyệt ăn mặc rất giản dị, quần jean ôm sát đôi chân thon dài thẳng tắp, bên trên mặc áo len đầu đội một chiếc mũ nồi, đôi mắt sáng trong veo.

Cô hơi nhướng mày, trên mặt tràn đầy tự tin nói: "Tôi không đến trả quần áo, chẳng lẽ là cố ý đến đây xem đội trưởng Quý được tỏ tình à?"

Cô nổi tiếng là người phóng khoáng thẳng thắn.

Nếu không, sau khi chứng kiến khung cảnh tỏ tình cũng sẽ không tỏ ra thân thiện với anh như vậy, vẫn có thể tiếp tục chào hỏi với anh như không có gì xảy ra.

Quý Vân Hoài: ". . ."

Anh khẽ cắn răng hàm, lòng bàn tay áp vào cổ tay cô hơi buông lỏng.

Sau khi tỏ tình thất bại Lữ Tư Như đã chạy mất dạng từ bao giờ, tiếng la ó vừa rồi cũng không còn.

Tâm trạng của anh giống như một bát nước, vậy mà sau khi Bạc Hạnh Nguyệt nói ra mấy câu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dường như sắp đổ.

Cả hai đều có khí chất mạnh mẽ, khi gặp nhau lại càng bùng nổ hơn.

Ngón tay thon dài của Quý Vân Hoài nhét vào áo khoác đen, đột nhiên anh cúi đầu nhìn bóng dáng hai người trải dài trên mặt đất.

Anh như rơi vào trầm mặc hồi lâu, đường nét khuôn mặt mơ hồ chỉ nói: "Muộn lắm rồi, về ngủ đi."

Bạc Hạnh Nguyệt đá viên sỏi bên cạnh, sững người một lúc lại cong môi cười không hề tỏ ra vẻ yếu đuối: "Nhưng anh không chấp nhận lời tỏ tình của người khác cũng khiến người ta nhẹ lòng đó."

"Bạn học Quý vẫn khó tính như xưa." Cô nói lời này với thái độ mơ hồ, dăm ba câu khơi dậy sự tò mò của người khác.

Gió nhẹ thổi qua căn phòng, mùi linh sam trên áo khoác cũng biến mất.

Có lẽ cô đã giặt rất kĩ nên chỉ để lại một chút hương thơm, nhưng vừa ngửi là đã biết đó là mùi hương dịu nhẹ nữ tính.

Đại Xuyên đi đến, gật đầu tỏ ý: "Ơ, đội trưởng Quý, sao anh còn chưa đi..."

Anh ấy đột nhiên cao giọng: "Đằng trước có phải là bác sĩ Bạc đúng không? Hai người biết nhau à?"

Quý Vân Hoài tựa hồ không để ý nói: "Ngẫu nhiên gặp phải thôi."

Đại Xuyên không rõ mối quan hệ của hai người, muốn thử mai mối, nháy mắt nói: "Đúng vậy, tôi cảm thấy hai người khá là có duyên đấy. Bác sĩ Bạc nhìn thì có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại khá dễ gần. Đội trưởng Quý, anh thực sự không rung động à?"

Sao có thể không rung động được chứ?

Chỉ là tất cả đều đã thành quá khứ rồi.

...

Sáng hôm sau, lúc Bạc Hạnh Nguyệt tỉnh dậy, đi dép lê kéo rèm ra.

Nắng chiếu vào phòng, tràn ngập màu vàng khung cảnh ngoài cửa sổ thật đẹp.

Bầu trời Bắc Cương trong xanh, lúc thời tiết trong lành, thật sự là không quá khi nói trời không một gợn mây.

Chẳng qua chỉ là từ lúc Bạc Hạnh Nguyệt đến đây, việc phải làm hàng ngày chính là xem dự báo thời tiết.

Suy cho cùng, buổi sáng có thể nắng chói chang nhưng buổi tối lại có thể có cơn mưa lớn đến bất chợt.

Quả nhiên hiện tại đang là mùa mưa, dự báo buổi chiều có thể sẽ mưa, trước khi ra khỏi phòng cô đã cố ý mang theo một chiếc ô.

Lúc đến cổng bệnh viện, vô tình Bạc Hạnh Nguyệt lại chạm mặt với Lữ Tư Như đang mang bữa sáng vào.

Với đôi mắt sưng húp như quả óc chó, cô ấy vội vã đi ngang qua cô.

Bạc Hạnh Nguyệt thu lại ánh mắt thăm dò, đi thẳng đến văn phòng.

Sau khi hoàn thành ca phẫu thuật, cô thay quần áo khử trùng rồi bước ra khỏi phòng mổ.

Do hơi đói nên cô định quay lại văn phòng ăn chút bánh quy để lót dạ, đợi trạng thái tinh thần của mọi người bình tĩnh lại rồi mới đi ăn cơm.

Lúc cô đang nhai bánh quy, Thích Gia Hòa nghiêng người qua, mỉm cười hỏi cô: “Ánh Trăng, đi cùng không?"

Bạc Hạnh Nguyệt do dự: "Đi đâu ạ?"

"Chúng ta còn cần phải đi chữa bệnh từ thiện mà." Thích Gia Hòa cười cười, xoay người pha một cốc cà phê hòa tan với nước nóng: "Em quên rồi à?"

Mùi cà phê nồng nặc tràn ngập văn phòng.

Bạc Hạnh Nguyệt ngừng viết, duỗi thẳng vai gáy đồng ý nói: "Vâng."

"Đi thôi, xe tới cửa rồi." Thích Gia Hòa uống xong cà phê, đi đến trước mặt cô.

Bạc Hạnh Nguyệt đứng dậy, tháo từ cổ tay ra một sợi dây màu đen, tùy tiện buộc tóc thành đuôi ngựa thấp sau đầu.

Trước cổng bệnh viện, một chiếc xe tải dừng trước mặt họ, tài xế bước xuống nhiệt tình chào đón họ.

Bạc Hạnh Nguyệt ngồi ở ghế sau, thắt dây an toàn cẩn thận.

Chiếc xe di chuyển trên những con đường núi, toàn bộ chiếc xe lắc lư giống như cảm giác say sóng khi đi thuyền.

Mô hình khám bệnh miễn phí của họ là đến tận nhà để khám bệnh, rất giống với mô hình thăm khám, cô và Lữ Tư Như cùng một nhóm, còn Thích Gia Hòa cùng nhóm với một nam bác sĩ khác.

Để thuận tiện cho việc đi lại, Bạc Hạnh Nguyệt tạm thời thay một đôi giày thể thao luôn để dự phòng trong bệnh viện.

Đi trên con đường sỏi gập ghềnh, nắng như thiêu đốt cô kéo vành mũ xuống để che đi ánh sáng chói lóa.

Thông tin cho thấy, nhà thứ nhất là một gia đình có ba người, ông bà nội và cháu gái sống cùng với nhau, bố mẹ đi làm ở thành phố khác làm việc, mỗi năm về nhà vài lần.

Cô bé hình như không có chú ý tới việc bọn họ tới, say sưa đá cầu ở cửa nhà, mãi đến khi đếm được hơn năm mươi quả mới dừng lại.

Sau khi giải thích mục đích của mình cho ông bà biết, hai người thấy bọn họ thoạt nhìn không giống người xấu, yên tâm chủ động mời bọn họ vào nhà mời trà nóng.

Bạc Hạnh Nguyệt cầm cốc lên, uống hai ngụm trò chuyện với hai ông bà về những vấn đề liên quan.

Lữ Tư Như liếc nhìn chén trà, có lẽ bởi vì ngại bẩn nên không dám uống một ngụm.

Thấy cô bé có vẻ hơi nhút nhát, luôn trốn sau lưng bà nội khi có người lạ đến, Bạc Hạnh Nguyệt lấy từ trong túi ra một gói bánh quy mà lúc trưa còn dư lại đưa cho cô bé.

Bà nội mỉm cười, nhắc cô bé: "Mau cảm ơn chị đi."

"Cám ơn chị." Cô bé nhẹ nhàng nói, cầm lấy bánh quy đi sang một bên chơi.

Thính giác của bà nội không tốt lắm nên những câu hỏi của cô luôn phải lặp đi lặp lại nhiều lần.

Sau khi Bạc Hạnh Nguyệt hỏi xong câu hỏi của cô, bà nội lớn tiếng nói: "Bà không có bệnh, chỉ là già rồi tai không nghe rõ lắm thôi!"

Bạc Hạnh Nguyệt và Lữ Tư Như ở lại đây để tiến hành kiểm tra cơ bản cho hai ông bà và cô bé, hỏi vài câu về vấn đề liên quan đến chứng bệnh, sau khi hoàn thành mọi nhiệm vụ họ mới rời đi.

Nhà tiếp theo họ đến thăm khám là một gia đình góa phụ của liệt sỹ.

Người phụ nữ trung niên họ Lưu nên cứ gọi là bà Lưu là được.

Sau khi mời họ vào, bà chủ động nói về hoàn cảnh của chồng mình.

Chồng bà làm trong Không quân, trước đây từng lái máy bay chiến đấu, sau khi chồng qua đời bà một mình nuôi con trai và lo cho con đi học, mong rằng sự trưởng thành khỏe mạnh của đứa trẻ sẽ an ủi anh linh của bố nó.

Trước khi rời đi, bà Lưu nhất quyết tặng cho cô những món đặc sản địa phương nơi đây, bà mỉm cười ân cần nói: "Các cô đi từ xa đến đây cũng chẳng dễ dàng gì, nếu không mang về thứ gì thì tiếc lắm.”

Chỉ khi đó Bạc Hạnh Nguyệt mới thực sự cảm thấy…

Chính xác thì Qúy Vân Hoài đang bảo vệ cái gì?

Anh gánh trên vai vinh quang tối cao, thâm nhập nằm vùng, cắm rễ tại mảnh đất Tây Bắc của tổ quốc.

Mà ở mảnh đất này, từ trước đến nay không bao giờ thiếu những anh hùng.

Như trong sách xưa đã viết, người Trung Quốc luôn được những người dũng cảm nhất trong số bọn họ bảo vệ chu đáo.

Trong phút chốc, trong lòng dâng lên một sự xúc động thầm lặng.

Còn một nhà cuối cùng chưa đến thăm khám, thấy dáng vẻ Lữ Tư Như không muốn tiếp tục, Bạc Hạnh Nguyệt không có ý ép buộc nên không chút phàn nàn nói: "Vậy tôi đi qua đó."

Không ngờ, lúc thăm khám xong quay lại thì xe chở bọn họ đã đi từ bao giờ.

Bạc Hạnh Nguyệt lập tức sửng sốt, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt, nhưng lại nghĩ có lẽ bọn họ đã đậu xe ở nơi khác, chưa kịp thông báo cho mình.

Chờ ở đó được một lúc, bầu trời càng lúc càng tối, cô vô cùng lo lắng, chỉ có thể thử cố gắng gọi điện thoại cho Lữ Tư Như.

Nhưng ở vùng quê hẻo lánh này, không hề có tín hiệu.

Trong lòng Bạc Hạnh Nguyệt vừa bất lực lại buồn cười.

Nếu Lữ Tư Như nghĩ rằng chỉ với chiêu trò cỏn con này mà có thể lừa được cô thì đó là một sai lầm lớn.

Lúc đang băn khoăn không biết làm cách nào để về thì một chiếc mô tô phân khối lớn lao qua trước mặt.

Người đàn ông trung niên xắn nửa tay áo lên, di chuyển nhanh nhẹn, người thấp da ngăm đen vạm vỡ, khuôn mặt có phần dữ tợn.

Nhưng trong tình huống này, cô phải chộp lấy bất cứ cọng rơm nào có thể cứu mạng.

Sau khi Bạc Hạnh Nguyệt giải thích mục đích của mình với người đàn ông trung niên, nhưng hình như người này không hiểu tiếng phổ thông lắm, cô không biết anh ta đang hỏi cô câu hỏi gì, anh ta nói bằng tiếng địa phương rất lâu, cô cũng không thể hiểu được.

Cô chỉ có thể dùng tiếng địa phương mà cô vừa học được nói ra địa chỉ gần bệnh viện, sau đó người đàn ông trung niên đồng ý.

Chiếc xe máy phóng nhanh trên đường, cô im lặng suốt chặng đường, cảnh giác cầm điện thoại di động, tìm kiếm tín hiệu bên đường hy vọng có thể liên lạc được với đội y tế.

Cảnh vật bên đường càng ngày càng vắng vẻ, tốc độ của chiếc xe cũng càng ngày càng nhanh hơn.

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Bạc Hạnh Nguyệt nhận ra khung cảnh trước mặt quá xa lạ, cô cởi mũ bảo hiểm ra nói với giọng kiên định: "Ông cho tôi xuống đi."

Thời tiết càng ngày càng u ám, không biết có phải sắp có mưa lớn hay không.

"Nhanh thôi." Ông ta dùng thứ tiếng Trung xước sẹo nói xong, Bạc Hạnh Nguyệt lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Người đàn ông này nhìn giống người dân tộc thiểu số sống gần đây hơn, trong đầu cô hiện lên rất nhiều tin tức, cô cầm điện thoại giả vờ gọi điện: "Em sẽ đến ngay, nếu không được thì anh trực tiếp đến đón em nhé."

Người đàn ông trầm giọng hỏi cô: "Này, cô đang gọi ai vậy?"

Bạc Hạnh Nguyệt đè nén sự lo lắng của mình, nói dối không chớp mắt: "Không có, tôi sắp đến nơi rồi, chờ bạn tôi tới."

Người đàn ông trung niên dừng xe lại, không biết phải làm sao.

Cô ném mũ bảo hiểm lên xe, lúc cô bước lùi lại thì người đàn ông đó đã túm tóc cô, dáng vẻ muốn kéo cô xuống bãi cỏ bên cạnh.

Lần đầu tiên trong đời, Bạc Hạnh Nguyệt phải khống chế nhịp tim, hô hấp không đều, giống như máu trong cơ thể dồn về một nơi.

Vùng vẫy bằng tất cả sức lực nhưng hệt như không còn sức đủ sức để kháng cự.

Lúc đang tuyệt vọng nhất, lúng túng nhất thì phía sau vang lên tiếng hai chiếc xe va chạm nhau.

Xe Jeep quân sự tông ngã xe máy, chiếc xe bị hất văng xuống ruộng.

Một đôi chân thon dài bước xuống xe.

Qúy Vân Hoài mặc một bộ quân phục nghiêm trang, chiếc cà vạt màu xanh ôliu phấp phới trước áo sơ mi quân đội.

Động tác của anh mạnh mẽ dứt khoát, sau khi dùng tay trái tóm lấy người đàn ông trung niên, dùng đôi giày quân đội của anh đá mấy phát mỗi đòn đều nặng nề và tàn nhẫn.

Người đàn ông trung niên nằm trên mặt đất, không thể chống cự.