Độ ấm vờn quanh lòng bàn tay trong giây lát.
Quý Vân Hoài rút tay về, ngón tay lập tức nhuộm một màu đỏ thẫm.
Bạc Hạnh Nguyệt ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt hồ ly thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Cô nghi ngờ anh sở hữu thẩm mỹ của trai thẳng, thế mà lại chê màu son yêu thích nhất của cô.
Hoàng hôn chỉ còn lại một nửa, ánh sáng cam cam đỏ đỏ khiến người chói mắt đều tụ lại một chỗ trên đầu vai anh.
"Hài lòng rồi chứ?" Bạc Hạnh Nguyệt nhếch nhẹ đuôi mắt, nở nụ cười giảo hoạt như hồ ly mà thốt ra câu tiếp theo: "Hay là chỉ tôi cách bắt được anh đi, đội trưởng Quý?"
Ba chữ "đội trưởng Quý" phía sau dẫm lên nhau theo nhịp, cứ như gằn từng chữ mà nói, vang vọng trong lỗ tai anh.
Âm thanh quyến rũ quá mức, vô cùng phù hợp với phong thái không ngượng ngùng, không kiểu cách của cô.
Anh từ vị trí bên cạnh bỗng lùi lại hai bước, nhanh chóng đi tới cửa phòng bệnh, xem ra là thấy cô đã tỉnh nên muốn rời đi.
Thân hình cao lớn di chuyển khiến hoàng hôn chói lọi lập tức tràn vào mắt.
Bạc Hạnh Nguyệt nghiêng đầu qua một bên tránh đi ánh sáng, bỗng nghe thấy giọng nói trong trẻo của anh chứa đầy sự uy hϊếp.
Đôi mắt đen láy của Quý Vân Hoài nhìn chằm chằm cô, viền môi tinh tế căng ra, không chút khách khí nói: "Cô không bắt được tôi đâu."
Bạc Hạnh Nguyệt: ".........."
Ha.
Tới tận lúc cửa phòng bệnh nhẹ nhàng khép lại, Bạc Hạnh Nguyệt mới đóng lại nắp son cất vào túi xách, bực dọc chui vào chiếc chăn mềm mại.
Hầu hết chăn ga gối đệm ở bệnh viện đều có mùi thuốc sát trùng, cô vốn dĩ có bệnh kén giường, nhưng có lẽ do bị cơn sốt tra tấn, không còn sức đâu mà lăn qua lộn lại nữa, trong bầu không khí an tĩnh, cô cảm nhận được cơn buồn ngủ kéo tới mà khép mí mắt lại.
Dường như rơi vào một đám mây bồng bềnh, cô quay người sang một bên rồi lại lạc vào giấc mơ.
Quý Vân Hoài đứng ở khu vực cho phép hút thuốc, lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra, tách một cái châm lửa lên rồi cúi đầu ngậm lấy.
Mùi khói Thanh Đằng tràn ngập không gian, anh áp xuống suy nghĩ lung tung đang nhảy nhót trong đầu, miệng thả ra một làn khói trắng.
Thật ra trước khi tới Bắc Cương anh không nghiện thuốc nặng thế này, tần suất dữ dội gần đây đúng là trường hợp đặc biệt.
Y tá trẻ ở bên cạnh đã nhìn anh rất lâu rồi, tới lúc đi kê đơn thuốc lại tranh thủ nhìn thêm một lần.
Đúng là cực phẩm mà.
Vai rộng eo thon, một thân quân trang đĩnh đạc toát lên vẻ nghiêm nghị và tinh thần trọng nghĩa, quanh thân phảng phất hương gỗ linh sam hòa cùng mùi thuốc lá thoang thoảng, đặc biệt nhưng không khiến người khác phản cảm.
Quý Vân Hoài cầm theo một túi thuốc cảm to theo sau y tá đi thanh toán.
Anh trở lại phòng bệnh, Bạc Hạnh Nguyệt đang nhắm nghiền hai mắt, một bên tay đè lên tấm chăn trắng như bông, cổ tay tinh tế tưởng như một tay cũng có thể bẻ gãy, kim tim được giấu dưới miếng dán truyền dịch, đang cắm phía trong mạch máu.
Xem ra đã say giấc nồng rồi, cũng không nghe thấy động tĩnh mở cửa vào phòng của anh.
Có điều lúc này đầu mày đang nhíu lại, hai gò má ửng đỏ thể hiện vẫn chưa hạ sốt.
Anh kéo kín màn cửa lại khiến không gian tối hơn, chỉ chừa lại một khe sáng nhỏ, ôm lấy khuôn mặt đang say ngủ của cô.
Khi ngủ, con hồ ly nhỏ này trông dịu dàng hơn hẳn.
Ánh mắt Quý Vân Hoài dần trở nên mơ màng, sợ cô trong lúc ngủ vô thức làm lệch kim bèn nắm lấy tay cô đặt cho thẳng lại.
Cảm giác mềm mại, thậm chí có hơi giống sờ vào đậu hũ.
Cảnh tượng này đã vô số lần xuất hiện trong mơ, dường như là cảm giác mất đi rồi lại tìm được.
Trở lại quân doanh, trăng khuyết hình lưỡi liềm cũng đã lên, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi cả một khoảng sân.
Thịnh Khải Châu đã huấn luyện cả ngày, thấy anh trở về thì ngạc nhiên hỏi: "Bác sĩ Bạc sao rồi?"
"Tiêm thuốc rồi." Quý Vân Hoài vừa cởϊ áσ khoác vừa trả lời, giọng có hơi khàn.
"Tôi nói bác sĩ Bạc là ánh trăng sáng của cậu đúng là không trật chút nào mà."
Thịnh Khải Châu lại lải nhải, miệng không ngừng được: "Cậu nhìn bác sĩ Lữ xem, suốt bữa cơm mắt cứ như mọc trên người cậu, thế mà cậu vẫn cứ trơ trơ, chả thèm ngó người ta lấy một cái.........."
Thịnh Khải Châu lầu bầu một hồi cũng không nhận được câu trả lời nào, vừa nhìn qua thì thấy người vốn đang ngồi trên giường đã vào phòng tắm từ lúc nào.
Nghe tiếng nước chảy, lời đang nói dở của Thịnh Khải Châu chỉ có thể nuốt vào, ngậm miệng lại leo lên giường nằm.
Cơn cảm mạo dây dưa chừng ba bốn ngày.
Suốt thời gian bị bệnh, Bạc Hạnh Nguyệt vẫn như thường đeo khẩu trang đến bệnh viện làm việc, chỉ là không theo đám người Thích Gia Hòa đến huyện bên cạnh khám bệnh miễn phí.
Bởi vì nơi họ đến là Bắc Cương xa xôi, rất nhiều thiết bị y tế và cơ sở vật chất không đạt chuẩn, nhiều người cũng vì thế mà xem thường mấy căn bệnh vặt vãnh.
Dựa trên tình hình này, việc chữa bệnh miễn phí đã trở thành ưu tiên hàng đầu của bọn họ trong đợt viện trợ cho biên giới lần này.
Sau vài ngày, cơn sốt cuối cùng cũng thuyên giảm.
Thi thoảng nhìn lên bầu trời đầy sao, Bạc Hạnh Nguyệt lại nhớ tới khoảng thời gian buông thả vui sướиɠ ở Giang Thành.
Có điều bầu trời đêm ở Bắc Cương thật sự rất đẹp, những ngôi sao trải rộng khắp khung trời, ở lại đây ngắm sao cũng không tồi.
May mắn sau một tuần, Bạc Hạnh Nguyệt cũng đã hồi phục, thậm chí tinh thần còn tốt hơn so với lúc trước.
Thứ hai, Bạc Hạnh Nguyệt chủ động nhận việc, đi cùng một nam bác sĩ đến huyện thành lấy dụng cụ y tế.
Ở địa phương hẻo lánh này, ngoại trừ lái xe thì phương tiện giao thông duy nhất còn lại chính là xe máy.
Đường núi gập ghềnh khó đi, gió thổi vào mặt khiến hơi lạnh tràn vào miệng.
Tốc độ xe máy lao nhanh, trước mắt là bão cát thổi tràn lan, quang cảnh xung quanh không ngừng lùi lại, từ huyện thành đến với khe núi.
Bạc Hạnh Nguyệt lần đầu được ngồi trên xe máy chạy nhanh như vậy, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi họng, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo.
Qua tới ngã tư tiếp theo, sắc trời bỗng chốc tối dần, những hạt mưa như sợi chỉ thi nhau rơi xuống.
Một chiếc Jeep quân dụng theo sau hai người với tốc độ không nhanh không chậm.
Bàn tay Quý Vân Hoài vuốt ve vô lăng, nhìn thấy tình huống trước mắt thì khẽ nhếch mi lên, hừ một tiếng.
Thịnh Khải Châu tấm tắc hai tiếng, biểu cảm cực kỳ đặc sắc: "Một tuần không thấy bác sĩ Bạc rồi nhỉ? Không xuống xe hỏi thăm người ta sao?"
Cô gái nhỏ nhắn đang đội nón bảo hiểm, khoác chiếc áo dệt kim màu trắng, tóc dài đen nhánh bay phấp phới, vừa xinh đẹp lại vừa ngổ ngáo.
Nhưng theo hạt mưa rơi xuống, đuôi tóc trong giây lát cũng trở nên ẩm ướt.
Bác sĩ Giang dường như cũng đã thấy chiếc xe Jeep phía sau, giọng nói hòa cùng tiếng gió: "Bác sĩ Bạc, phía sau hình như có xe của quân khu."
Tiếng gió gào thét hòa cùng tiếng mưa rả rích, Bạc Hạnh Nguyệt nghe một hồi mới miễn cưỡng nghe rõ được.
Bao đồ trên xe máy bỗng từ trên xe lăn xuống, bác sĩ Giang vội vội vàng vàng dừng xe lại, nói với cô: "Bác sĩ Bạc cô ngồi yên trên xe nhé để tôi xuống nhặt."
Cô gật đầu, hơi thở mang khí lạnh, dưới nón bảo hiểm là đôi mắt trong veo nhưng quyến rũ.
Xe Jeep phía sau cũng ngừng lại theo.
Quý Vân Hoài gõ gõ kính xe rồi hạ cửa xuống.
Bạc Hạnh Nguyệt nghe được âm thanh thì nghiêng đầu qua, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông.
Mưa không lớn, tia nước lạnh lẽo theo gió dính lên trán anh, phần trán ngăm đen ẩm ướt trong phút chốc.
"Cầm lấy." Dứt lời, Quý Vân Hoài lấy ra một cái áo khoác màu đen.
Cái áo này cô có ấn tượng.
Vào buổi liên hoan tối hôm đó, Quý Vân Hoài đã mặc chiếc áo này.
Bác sĩ Giang nhặt đồ xong quay về, lấy tay che bớt mưa, khuyên: "Bác sĩ Bạc mau cầm đi, để mưa thấm vào người lại bệnh nữa thì sao bây giờ? Dù sao thì cũng đừng tự giày vò bản thân........"
Bạc Hạnh Nguyệt chần chừ một chút, lúc đưa tay ra nhận thì chợt chạm phải mu bàn tay khớp xương rõ ràng của anh.
Quý Vân Hoài không nói gì, chỉ đóng cửa sổ lên rồi khởi động lại xe.
Xe Jeep quân dụng chạy thẳng về phía trước, nhanh chóng biến mất trong mưa.
Bạc Hạnh Nguyệt ôm áo khoác trong tay đứng giữa tiếng gió gào thét, cảm thấy như đang ôm củ khoai nóng bỏng tay.
Gió nhè nhẹ thổi qua mang theo hơi lạnh buốt xương, cô thôi không bướng bỉnh nữa mà khoác chiếc áo lên người, kéo khóa lên tận cổ.
Áo khoác dày dặn, che chắn rất tốt khiến Bạc Hạnh Nguyệt cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Cô vùi cằm vào áo, vẫn là hương vị mát lạnh mang theo hơi thở của anh, khiến cô cảm giác như được anh cúi người ôm vào lòng.
Vừa say đắm lại an tâm.
Tránh cho mưa lớn hơn, bác sĩ Giang nhanh chóng chạy xe máy về bệnh viện.
Vào văn phòng, Bạc Hạnh Nguyệt lấy khăn lau sơ mặt và quần áo.
Thích Gia Hòa gõ cửa rồi đi vào phòng, vừa nhìn đã thấy chiếc áo khoác đen được cô mặc trên người, vừa nhìn đã biết là áo khoác nam.
Lại còn rất giống với cái Quý Vân Hoài mặc ở buổi tụ họp lần trước........
"Chị Gia Hòa, sao vậy ạ?" Bạc Hạnh Nguyệt cất tiếng, làm gián đoạn suy nghĩ của Thích Gia Hòa.
Thích Gia Hòa thu lại biểu cảm, nhẹ giọng nói: "Hai ngày nữa có hoạt động kết nối với bên bộ đội, các nữ đồng chí đến biên giới viện trợ đều được mời."
"Ánh Trăng, nếu em không muốn đi thì không cần đi."
Cô đúng là không có mấy hứng thú với mấy hoạt động kiểu này, gật đầu nói: "Vâng ạ, cảm ơn chị Gia Hòa."
Chờ Thích Gia Hòa đi khỏi, Bạc Hạnh Nguyệt liền cởϊ áσ khoác ra, chăm chú nhìn ngắm một hồi, dự định tới buổi hoạt động rồi trả lại cho Quý Vân Hoài.
. . . . . .
Dù là Giang Thành hay Bắc Cương, hoạt động hữu nghị cũng không có gì mới mẻ hơn.
Có điều trời cao xa vua, không có ai thúc giục nên thái độ Quý Vân Hoài đối với buổi hoạt động này cũng thờ ơ đi nhiều.
Trên sân khấu người chủ trì vẫn đang lặp đi lặp lại mấy câu từ nhàm chán, Thịnh Khải Châu ở dưới đã buồn ngủ chết đi được.
Anh ấy nhỏ hơn Quý Vân Hoài vài tuổi nên cũng không vội lắm.
Hơn nữa hoạt động kết nối này còn lắm tiết mục văn nghệ, sự nhiệt tình của anh ấy đều bị thái độ của Quý Vân Hoài làm cho hao mòn hết rồi.
Bản thân Quý Vân Hoài đã tự mang sức hấp dẫn, khí chất trong trẻo, lạnh lùng của anh thật sự quá mạnh mẽ, cô gái nào đi tới muốn bắt chuyện cũng đều bị khí chất này của anh ép lui.
Lữ Tư Như đã uống liền mấy ly rượu vang, ánh mắt vẫn dừng tại góc nơi Quý Vân Hoài đang ngồi.
Bạc Hạnh Nguyệt cúi đầu nhìn điện thoại, ở đây sóng không được tốt lắm, cô chỉ có thể chơi game gϊếŧ thời gian.
Đợi tới khi hoạt động kết nối kết thúc, mọi người lũ lượt thu dọn đi ra ngoài.
Lữ Tư Như tay cầm áo khoác đi tới chặn người lại: "Quý đội trưởng, anh chờ một chút ------"
Quý Vân Hoài nghe thấy tiếng cũng không thể vờ như không nghe.
Anh đứng lại, liếc mắt nhìn cô ấy.
Lữ Tư Như có lẽ là rượu vào lời ra, như được tiếp thêm can đảm, sống chết mặc bay thổ lộ: "Hôm nay dù sao cũng là sự kiện kết nối, đội trưởng Quý, tôi biết anh vẫn còn độc thân, hay là, hay là anh suy xét đến tôi một chút...... Nếu anh thấy đường đột quá, chúng ta có thể tìm hiểu nhau trước, bắt đầu từ làm bạn bè."
Không đợi Quý Vân Hoài đáp lại, không biết ai loan tin khiến người đến xem ngày càng nhiều, những bộ đội tham gia hoạt động hôm nay đều tập trung hết lại đây mà ồn ào.
"Ở bên nhau đi, ở bên nhau --------"
“Đội trưởng Quý-------"
". . . . . ."
Quý Vân Hoài cảm thấy trong bụng mình như có một đám lửa cháy phừng phừng, bị gió đêm thổi qua càng khô nóng thêm.
Hai mắt anh tối lại, ánh mắt sắc như dao phóng về phía đám tân binh đang hò hét, đầu lưỡi đẩy đẩy hai má: "Tôi đếm đến ba, ai chưa đi thì tự mà lo liệu."
"Ba, hai ------"
Chưa đợi anh đếm xong, đám tân binh đã nhanh như thỏ, "vèo" một cái chạy ra ngoài.
Cả đội có ai mà không sợ đội trưởng Quý, bình thường trêu chọc chút thì không sao, lúc anh cáu lên có ai lại dám chống đối chứ.
"Xin lỗi cô." Quý Vân Hoài một tay đút túi quần, tay kia sờ sau gáy, thẳng thắn từ chối: "Tôi tạm thời chưa nghĩ tới những chuyện này."
Phản ứng này có thể xem như chặt đứt mọi thứ, bạn bè cũng không thể làm.
Mắt Lữ Tư Như đỏ lên, cũng không muốn ở lại đây bị chế giễu nên giậm chân chạy đi.
Dưới ánh đèn ấm áp, Quý Vân Hoài quay đầu ra phía sau hỏi: "Không đi ra à?"
Đáy lòng Bạc Hạnh Nguyệt trầm xuống, tự nhủ đâm lao thì phải theo lao, đi tới đứng trước mặt anh.
Gió đêm hơi lạnh, đôi mắt cô như chìm vào sương mù, mơ mơ màng màng.
"Không ngờ đội trưởng Quý lại được yêu thích như thế đấy." Câu nói này của cô mang theo cảm xúc không biết tên.
Bạc Hạnh Nguyệt bước tới gần anh hơn, răng cắn nhẹ bờ môi đỏ mọng: "Áo của anh đây, cảm ơn nhé."
Nào biết Quý Vân Hoài thế mà lại hơi cúi người xuống, nhận áo trong tay cô xong lại cầm lấy cổ tay cô, giọng trầm thấp cất tiếng nói: "Tới đây trả áo thôi à?"