Cô khẽ kéo dài âm cuối, xen lẫn với sự mờ ám không rõ ràng.
Vốn dĩ họ có thể giả vờ làm người xa lạ, nhưng sau khi ý định này bị phá, cuộc đối thoại giữa hai người đã bị đặt lên bàn đàm phán.
Sau ngần ấy năm, sự kiêu ngạo từ trong xương máu của Bạc Hạnh Nguyệt chưa bao giờ phai nhạt.
Thân hình cao lớn của Quý Vân Hoài bị che khuất dưới ánh nắng chói chang, thế nên Bạc Hạnh Nguyệt không thể thấy rõ lúc này anh đang có vẻ mặt như thế nào.
Sau một lúc im lặng.
Bạc Hạnh Nguyệt không kìm được mà khen ngợi trong lòng…
Người đàn ông này đúng là vẫn đẹp trai như trước.
Sự ngây thơ của thiếu niên mười mấy tuổi đã phai nhạt, quân phục được anh mặc rất chỉn chu.
Vai rộng eo thon, nhìn sơ qua thì chính là kiểu mặc quần áo thì thấy gầy, cởϊ qυầи áo thì trông lại có da có thịt.
Cô vẫn chưa rời mắt.
Quý Vân Hoài tiếp tục đi về phía trước thêm một bước, hơi cúi người xuống.
Bạc Hạnh Nguyệt đã được coi là cao so với các cô gái khác, nhưng Quý Vân Hoài đã cúi người rồi, cô vẫn phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào mắt anh.
Khoé mắt anh cong lên, nói với giọng điệu có ý cảnh cáo: “Trong quân đội, phải gọi tôi là đội trưởng Quý như những người khác.”
“Nếu không thì tôi không có tâm trạng để tiếp tục nói chuyện với cô.”
Muốn ra vẻ cao ngạo để uy hϊếp cô sao?
Giọng nói lạnh lùng tựa như hạt cườm nhỏ, không nhẹ không mạnh mà đánh vào trái tim cô.
Bạc Hạnh Nguyệt không hề sợ anh, cô nhún vai nghe theo mà hô lên: “Đội trưởng Quý.”
Giọng nói ngọt ngào mềm mại như nước chảy.
Quý Vân Hoài khẽ nhíu mày, nhưng khi ánh mắt anh chạm phải đôi mắt sáng óng ánh như những mảnh kim cương của cô, anh đột nhiên cứng họng.
Lúc hai người mới quen nhau, cô luôn có cách để chống lại anh.
Bạc Hạnh Nguyệt rất giỏi khoa học tự nhiên, nhưng điểm ngữ văn lại kém đến mức không nhìn nổi.
Không phải cô không hiểu môn học này, chỉ là cô đã quen thói kiêu căng tùy ý nên quá lười để phí sức với nó.
Quý Vân Hoài vẫn nhớ rõ, lúc anh giám sát cô gái học bài, tất cả các kiểu làm nũng hay gian lận cô đều thử hết rồi.
Nhìn thấy Quý Vân Hoài đang dẫn đường ở phía trước, một đồng nghiệp rất tò mò đã lén lút đi đến bên cạnh cô, dò nói: “Bác sĩ Bạc, vừa rồi hai người đã nói chuyện gì vậy? Sao tôi cảm thấy vị đội trưởng Quý này lạnh như băng ấy, ít nói ít cười, hay là người của đội bọn họ đều như vậy?”
“Ai biết được.” Cô tùy ý trả lời bừa với giọng điệu khá mệt mỏi và xa cách.
Đồng nghiệp thấy cô không muốn nói nên không tiếp tục nói nữa.
Đi vào phòng học để giảng bài, Bạc Hạnh Nguyệt sửa lại tư liệu cho ngắn gọn bớt rồi bước lên trên bục để nối máy chiếu.
Dưới bục, người của đội đặc nhiệm đã ngồi chật kín, họ vẫn duy trì tính kỷ luật nghiêm túc nghe giảng bài từ đầu tới cuối.
Cảm nhận thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình rất chăm chú, Bạc Hạnh Nguyệt cũng không hề cảm thấy áp lực.
Cô tiếp tục giảng giải kiến thức lý thuyết một cách bình tĩnh: “Hồi sức tim phổi là kiến thức cần phải có trong sơ cứu…”
Đến khi cô giảng xong kiến thức sơ cứu cơ bản thì sắc trời bên ngoài đã thay đổi.
Buổi chiều nắng vẫn còn chói chang mà giờ phút này chỉ có thể nghe thấy tiếng sấm rền vang, mây đen giăng đầy trời, những giọt mưa rơi lất phất.
Vẫn chưa kịp thu lại ánh mắt, Bạc Hạnh Nguyệt đã nhanh chóng chú ý tới Quý Vân Hoài đang đi về phía cửa.
Những người đặc biệt tới đây nghe giảng đa số đều là lính mới, cô còn tưởng rằng anh sẽ không xuất hiện.
Trong không khí ẩm ướt trước cơn mưa lớn.
Ánh mắt của Bạc Hạnh Nguyệt chậm rãi nhìn về phía anh, sự gian xảo trong mắt cứ lúc ẩn lúc hiện: “Đội trưởng Quý, tôi khát nước.”
Đôi môi đỏ mọng lúc khép lúc mở, vô cùng quyến rũ.
Có vài sợi tóc xõa xuống che đi đôi tai nhỏ nhắn của cô.
Nghĩ cũng đúng, giảng liên tục một tiết quả thật rất dễ khiến người khác khát khô cổ.
Những người khác nghe cô nói thế cũng không nghĩ gì nhiều.
Quý Vân Hoài ngoài mặt thì lạnh lùng mà cổ họng cứ chuyển động liên tục.
Thật ra là không đành lòng.
Không đành lòng hạ mình chiều theo cô, nhưng cũng không đành lòng để cô cảm thấy khó chịu.
“Uống lạnh được không?” Anh buông bàn tay đang nắm chặt lại ra, áp đầu lưỡi vào phía bên trái mặt mình.
Bạc Hạnh Nguyệt cũng không kén chọn, gật đầu nói được.
Một lát sau, Quý Vân Hoài bước đến, đưa chai nước lọc qua cho cô.
Cô bình tĩnh nhận lấy: “Cảm ơn.”
Cánh tay dưới ống tay áo khoác màu nâu nhạt kia thực sự trắng tựa sữa bò.
Vặn nắp chai ra, Bạc Hạnh Nguyệt uống một ngụm nước cho hết khô cổ, đôi môi đỏ nhạt trở nên ẩm hơn một chút.
Phần còn lại của khóa sẽ do bác sĩ khác tới giảng, nhưng trước khi khóa học bắt đầu, trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, bỗng nhiên chỗ khán giả dưới bục trở nên náo nhiệt.
Tân binh mới vào tỏ ra hưng phấn không thể kiềm chế được và nói ra những gì mình đang nghĩ mà không hề đắn đo.
“Bác sĩ Bạc thật xinh đẹp.”
“Phải không, vừa trắng vừa gầy, lúc cười cũng cực kỳ đẹp!”
“…”
Lúc ấy Bạc Hạnh Nguyệt đã ra khỏi phòng học, nên không nghe thấy những lời bàn tán này.
Nhưng Quý Vân Hoài nghe xong thì sắc mặt không được tốt lắm, không hề do dự mà chỉ thẳng vào hai kẻ xui xẻo: “Buổi tối tập luyện thêm, chạy việt dã 5km.”
“…”
Tất cả những người đang xì xào chỉ trong thoáng chốc đã như ve sầu mùa đông, chỉ có thể im miệng lại.
Bọn họ cũng không hiểu được rốt cuộc họ đã chọc tới đội trưởng Quý lạnh lùng từ lúc nào.
Sau khi khóa tập huấn kết thúc, mấy vị bác sĩ được mời đến căn tin của quân đội ăn cơm chiều.
Lần đầu tiên đến ăn ở căn tin quân đội nên cả nhóm không khỏi hơi tò mò một chút.
Kết quả là sau khi đến nơi mọi người lại không được tự nhiên.
Đến khi tất cả mọi người đều về đơn vị họ mới có thể ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, một cảnh tượng vừa tráng lệ vừa chấn động.
Hơn nữa ngoại trừ một bàn này của bọn họ, binh lính bàn khác đều khá yên tĩnh, mọi thứ đều ngay ngắn trật tự đúng quy trình.
Thịnh Khải Châu không có việc gì làm nên buổi chiều cũng đến nghe giảng kiến thức sơ cứu trong quân đội.
Lúc ấy chỉ cảm thấy Bạc Hạnh Nguyệt trông rất quen, lúc này lại tình cờ gặp nhau ở căn tin, anh ấy chợt nhớ ra.
Hình như là người lần trước đã gặp ở bệnh viện Phổ Nhân.
Nếu là người bình thường thì anh ấy cũng không thể chỉ gặp mặt một lần đã nhớ lâu như vậy, nhưng Bạc Hạnh Nguyệt có một gương mặt đủ để người khác nhìn sơ qua là thấy kinh ngạc, gặp qua là khó quên.
Thịnh Khải Châu lại gần chào hỏi: “Bác sĩ Bạc, buổi chiều cô chỉ ăn ít như vậy thôi à?”
Bàn đồ ăn đa phần toàn là rau xanh, khẩu phần cũng không nhiều lắm.
“Thế là đủ cho tôi ăn rồi.” Bạc Hạnh Nguyệt mỉm cười, lịch sự từ chối.
Thịnh Khải Châu là người rất dễ gần, khi cười lên răng nanh lộ rõ ra, ân cần nói: “Để tôi đi lấy tôm cho cô.”
Bạc Hạnh Nguyệt không thể từ chối lòng tốt này, đang định giải thích.
Quý Vân Hoài lại đi trước một bước, bỗng dưng nhắc nhở: “Cô ấy không ăn được tôm.”
Thịnh Khải Châu đang uống canh, suýt chút nữa bị sặc một ngụm, khóe miệng nhếch lên mà nhìn qua nhìn lại hai người: “Hai người…quen biết nhau à?”
Nếu không thì chuyện cá nhân như khẩu vị, lần đầu tiên gặp mặt chắc chắn sẽ không biết rõ ràng đến vậy.
Trong lòng Bạc Hạnh Nguyệt lắng xuống, cũng không định suy nghĩ xem Quý Vân Hoài nghĩ gì.
Nhưng có một điều có thể chắc chắn.
Khi ăn tôm cô sẽ bị dị ứng, hơn nữa còn là kiểu dị ứng nổi mẩn đỏ khắp cơ thể.
Nhưng không ngờ đã lâu như vậy rồi mà Quý Vân Hoài vẫn có thể nhớ rõ đến thế.
Quý Vân Hoài lấy một đôi đũa khác gắp bánh bao nhét vào trong miệng Thịnh Khải Châu, cũng không muốn nói nhiều, chỉ tóm lại trong bốn chữ: “Bạn học cấp ba.”
Thịnh Khải Châu bị nhét bánh bao đầy miệng nên tạm thời cũng không hỏi được câu nào.
Nhưng trong đầu anh ấy đã sớm nổ tung rồi.
Lần trước ở bệnh viện Quý Vân Hoài đã gặp Bạc Hạnh Nguyệt, thế mà vẫn năm lần bảy lượt giả vờ không quen biết.
Anh ấy cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
Nhưng cũng ngại ở đây đông người, Thịnh Khải Châu không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể tạm thời chôn giấu sự nghi ngờ dưới đáy lòng.
Bình thường buổi chiều Bạc Hạnh Nguyệt cũng không ăn nhiều lắm, chỉ ăn đơn giản cho xong một bữa, cô bèn dọn dẹp rồi rời đi.
Cuối cùng, sau khi ra khỏi căn tin thì Thịnh Khải Châu không nhịn được nữa, lặng lẽ thăm dò: “Đội trưởng Quý, chỗ anh em với nhau nên nói thật một câu đi, bác sĩ Bạc chính là vị bạn gái cũ đó của cậu đúng không? Lúc trước có phải cậu đã làm tổn thương trái tim của người ta không?”
Hai người tránh mặt nhau, điều này dễ khiến người khác nghĩ rằng có một bên đang cắn rứt lương tâm.
Suy nghĩ cả buổi, anh ấy chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy.
Ánh mắt của Quý Vân Hoài trong nháy mắt đã tối sầm lại.
Giống như một con thú bị mắc bẫy trong đêm, chỉ theo thói quen mà trở nên bình tĩnh và dè dặt.
Thịnh Khải Châu không được thoải mái mà ho vài tiếng: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi làm gì có ý xấu nào đâu?”
Dù sao cũng chỉ là bị vẻ ngoài của Bạc Hạnh Nguyệt mê hoặc nên không nỡ thấy người đẹp đau lòng thôi.
Quý Vân Hoài móc một bao thuốc lá từ trong túi ra, chậm rãi rút một điếu.
Bật lửa kêu cạch một tiếng, ngọn lửa bùng lên anh cúi đầu châm lửa, ánh sáng ấm áp chiếu rọi trên khuôn mặt góc cạnh rõ nét của anh.
Mưa đêm tiếp tục rơi, làn khói hòa cùng sương mù làm tầm nhìn mờ mịt hẳn đi.
Ánh mắt Quý Vân Hoài không rõ ràng lắm, chỉ nói lời ít mà ý nhiều: “Cô ấy bỏ tôi.”
Thịnh Khải Châu: “…”
Thế này thì hay rồi, vậy nên anh đã chọc thẳng chỗ đau của Quý Vân Hoài?!
Trong mười bảy năm đầu tiên của cuộc đời, Quý Vân Hoài luôn tuân theo khuôn phép cũ.
Giống như các bạn cùng trang lứa, anh phải nỗ lực để trưởng thành theo đúng lộ trình đã định sẵn, còn phải sớm chấp nhận gánh nặng cuộc sống.
Khi đó anh chỉ có một nguyện vọng duy nhất trả hết nợ nần rồi có thể giúp mẹ hết bệnh.
Quý Vân Hoài rất chăm chỉ và có thiên phú trong học tập, nên với anh thì thường xuyên đạt hạng nhất cũng không phải việc gì khó.
Chàng trai lạnh lùng lịch sự rất dễ trở thành đối tượng được nhiều nữ sinh theo đuổi.
Nhưng Bạc Hạnh Nguyệt là người táo bạo nhất trong đó, cô nói muốn theo đuổi ai thì nhất định sẽ làm bằng được.
Tựa như ánh mặt trời ấm áp, đột nhiên xâm nhập vào thế giới âm u lạnh lẽo của anh khiến anh không kịp trở tay.
Anh biết rõ với thân phận và tính cách của một đại tiểu thư như Bạc Hạnh Nguyệt, ba phút ấm áp nhiệt tình trôi qua rồi thì cùng lắm cũng chỉ chơi cho vui mà thôi.
Nhưng anh vẫn không thể tự kiềm chế được mà sa vào, mê đắm hơi ấm trước giờ chưa từng có được.
Suy cho cùng thì một chàng trai khó mà khống chế được trái tim của bản thân rung động.
…
Hoàng hôn đã buông xuống, màn đêm rất yên tĩnh.
Trước khi xuất phát để trở về bệnh viện, một đồng nghiệp cũng khá thân với cô đã tùy ý nói: “Hạnh Nguyệt, tôi nhớ cô từng hút thuốc, hút một điếu không?”
Không biết tại sao, vốn có thể từ chối nhưng tối nay cô quả thực có chút tâm trạng muốn hút thuốc.
Rõ ràng cô đã bỏ thuốc lá từ lâu, trừ khi bản thân cô muốn hút, nếu không thì không ai có thể khuyên được cô.
Bạc Hạnh Nguyệt cảm ơn, nhận lấy một điếu thuốc lá hiệu Nhuyễn Kim Sa, định tìm một nơi không có ai để ngồi hút xong rồi trở về.
Cuối đường nhỏ, Quý Vân Hoài đứng thẳng lưng giống như một cây tùng xanh mọc ở đây.
Anh quay đầu lại phủi khói thuốc đi, rõ ràng đã chú ý tới cô.
Dưới ánh sáng yếu ớt, đôi mày sâu thẳm của người đàn ông tối sầm lại, khá lạnh lùng, mưa nhỏ vỡ ra thành hoa nhung rồi rơi khắp người anh.
Làn da của cô trắng sứ, mái tóc dài xoăn bồng bềnh như thác nước, cô hờ hững và mệt mỏi.
Tới gần thêm chút nữa, Quý Vân Hoài ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ, là loại nước hoa hương trái cây nào đó mà cô thích dùng khi còn là con gái, mùi hương quanh quẩn trong hơi thở, không dứt ra được.
Anh ngắt điếu thuốc, bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào cô, xem xét vô cùng kỹ lưỡng.
Bạc Hạnh Nguyệt thướt tha đi tới, hàng lông mi dài mảnh mai hơi rũ xuống, cô nói với giọng khàn khàn: “Xin tí lửa.”