Lúc học cấp ba Chung Linh chọn khoa văn nên không cùng lớp với Bạc Hạnh Nguyệt và Quý Vân Hoài.
Từ lâu cô ấy đã nghe nói đến việc hai người yêu nhau rồi, nhưng chi tiết những chuyện lặt vặt trước và sau khi chia tay thì cô ấy không rõ lắm.
Sau khi về nước, Bạc Hạnh Nguyệt chưa từng nói gì về phần quá khứ này nên cô ấy cũng quyết định không hỏi.
Chung Linh tỏ ra nhẹ nhõm mà cười ha ha: “Chuyện có lớn thế nào đi nữa thì cái gì qua cũng qua rồi, lần sau sẽ tốt hơn.”
Một mỹ nữ tuyệt đẹp như Bạc Hạnh Nguyệt không thể nào treo cổ tự vẫn trên cây được.
Cửa sổ mở toang, gió đêm mát lạnh lùa vào bả vai cô nhanh chóng trở nên lạnh buốt.
Bạc Hạnh Nguyệt vén mái tóc dài ra sau tay, đứng dậy từ phía cửa sổ, không có ý kiến gì với lời nói vừa rồi.
“Lúc cậu còn học ở nước ngoài, chẳng phải cậu có kể cho tớ nghe về một đàn anh của cậu sao.” Chung Linh vừa nấu lẩu và bỏ rau vào trong nồi vừa buôn chuyện: “Thế nào, cậu có hứng thú với người ta không?”
Nồi lẩu đã sôi, khói trắng bay đầy phòng.
Bạc Hạnh Nguyệt cắn một miếng thịt viên, hương thơm lập tức ngập tràn trong miệng.
Cô chậm rãi từ tốn nhai cho xong, sau đó thẳng thừng nói ra một câu dập tắt ý nghĩ của Chung Linh: “Cũng chỉ là đàn anh mà thôi.”
Biết chuyện tình cảm là thứ không thể ép buộc, Chung Linh đổi đề tài, nói với đôi mắt sáng ngời: “Hạnh Nguyệt, đợt này cậu trở về, chúng ta vẫn chưa đi dạo hết Giang Thành, khoảng thời gian này cứ đợi cậu hết bận đã nhưng năm sau không được trốn tránh nữa đâu.”
Bạc Hạnh Nguyệt cười đáp: “Không thành vấn đề.”
Tết Nguyên Tiêu đã hết, kỳ nghỉ phép đã kết thúc, chớp mắt thời tiết Giang Thành đã bước vào đầu xuân.
Có lẽ do rét tháng ba nên cho dù có chút ánh mặt trời mờ mờ, nhiệt độ trong toàn thành phố cũng không hề tăng lên chút nào.
Lúc chạng vạng, ở đội đặc nhiệm thuộc chi đội 2 của lực lượng cảnh sát vũ trang.
Sắc trời càng lúc càng tối, một nửa mặt trời đã lặn xuống khuất sau đường chân trời, phần còn lại giống như nửa quả trứng lòng đào được nhúng trong đó.
Sau khi các chiến sĩ lần lượt tiến hành các đợt huấn luyện hằng ngày như chạy việt dã, bắn súng, leo trèo,... thì đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Quý Vân Hoài đứng phía trước đội ngũ, tư thế thẳng tắp như cây tùng cây tre, khoảng giữa lông mày hiện lên vài nét cô độc.
Anh tuyên bố với chất giọng trầm: “Huấn luyện kết thúc, giải tán!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ giải tán và đi đến căn tin một cách có trật tự.
Cách đó không xa, một người lính trẻ chạy tới chào hỏi anh: “Đội trưởng Quý, tham mưu trưởng tìm anh.”
Anh cởi mũ quân đội ra, vừa kẹp trong cánh tay vừa nói: “Được, tôi biết rồi.”
Trong văn phòng của tham mưu trưởng, bầu không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chuyển động.
Trên bàn làm việc có đặt một quả địa cầu, Vạn Duy Quân đang xem giấy tờ ở phía trước bàn làm việc.
Quý Vân Hoài gõ cửa hai tiếng, gật đầu hỏi: “Tham mưu trưởng Vạn, ngài tìm tôi à?”
“Cậu có suy nghĩ gì về buổi nghi thức quan hệ hữu nghị được tổ chức lần trước không?” Vạn Duy Quân vẫy tay, bảo anh đừng câu nệ hình thức như vậy.
Sau khi tốt nghiệp học viện quân sự, Quý Vân Hoài được bổ nhiệm vào đội đặc nhiệm, từ đó về sau anh đã biểu hiện rất xuất sắc trong nhiều nhiệm vụ, năm ngoái anh còn dẫn các thành viên trong đội đến Sri Lanka để tham dự buổi tập huấn.
Theo như Vạn Duy Quân thấy, tên nhóc này quả thật là một hạt giống tốt có năng lực và tố chất cao.
Nhưng anh cũng đã 24 tuổi rồi, mà về phương diện đời sống cá nhân thì vẫn không thấy có thay đổi gì.
Cứ như thể cho dù là tiên nữ xinh đẹp cỡ nào cũng không lọt vào mắt xanh của anh.
“Báo cáo tham mưu trưởng…”
Ánh mắt của Quý Vân Hoài rất bình tĩnh, thẳng thắn trả lời: “Không có.”
Anh biết Vạn Duy Quân nghe xong chắc chắn sẽ cực kì tức giận, nhưng nếu anh viết bừa một lịch trình nào đó thì phần còn lại sẽ khó hơn lên trời.
Vạn Duy Quân dường như đã đoán trước được kết quả, bất đắc dĩ liếc nhìn anh: “Quả thật bảo cậu suy nghĩ đến việc kết hôn còn khó hơn bảo cây vạn tuế nở hoa.”
“Nói chuyện chính đi vậy.” Anh ấy đóng tài liệu lại, hắng giọng rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thứ bảy tuần này sẽ có buổi huấn luyện tạm thời, bác sĩ của bệnh viện Phổ Nhân sẽ qua đây dạy kiến thức sơ cứu, đến lúc đó cậu sẽ phụ trách bàn giao công việc.”
Quý Vân Hoài khẽ nhướng mi, dưới đôi mắt đen ấy đã không còn là sự lạnh lẽo của băng tuyết vạn năm nữa.
Bệnh viện Phổ Nhân.
Chỉ riêng bốn chữ này đã đủ khiến cơ mặt anh được thả lỏng.
Nhưng nghĩa vụ của quân nhân là tuân theo mệnh lệnh, Quý Vân Hoài không có quyền lựa chọn: “Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Sau khi anh ra khỏi văn phòng, Thịnh Khải Châu ôm mũ áo, vỗ vai anh: “Có phải lão Vạn lại phàn nàn cậu nữa không?”
Thân là đồng đội, lúc Quý Vân Hoài vừa vào đội thì Thịnh Khải Châu đã nghe ngóng được việc anh có bạn gái cũ, cô ấy được xem như mối tình đầu.
Nhưng anh ấy không ngờ suốt mấy năm nay, Quý Vân Hoài vẫn chưa hẹn hò với người khác.
“Vẫn giữ mình cho bạn gái cũ à?” Khóe môi Thịnh Khải Châu hơi cong lên, nói thẳng ra hết: “Không chừng người ta đã kết hôn luôn rồi đấy, cậu tin không”
“Người anh em, tôi khuyên cậu một câu, chuyện gì qua rồi thì cứ cho qua đi, tuyệt đối đừng ôm chấp niệm quá lớn.”
Hai người sóng vai nhau đi về phía trước, bóng của họ di chuyển theo ánh hoàng hôn.
Những câu sau đó, Quý Vân Hoài không hề nghe lọt tai một chữ nào.
Anh lắc đầu, cố gắng hết sức để quên đi cảm giác kỳ lạ trong lòng nảy sinh sau khi gặp lại Bạc Hạnh Nguyệt.
Cho dù bây giờ cô có kết hôn hay là có bạn trai rồi, cuộc sống của bọn họ vẫn sẽ là hai đường thẳng song song không bao giờ có điểm giao nhau.
Sau khi trở lại ký túc xá, Quý Vân Hoài cởϊ qυầи áo huấn luyện xuống, đi đến phòng tắm.
Dòng nước ấm chảy qua cơ bụng và những vết sẹo chiến tích rồi cứ thế chảy xuống…
Những năm qua, anh đã trải qua rất nhiều thăng trầm trong cuộc sống.
Từ sau khi nhập ngũ, thật ra anh rất ít khi hồi tưởng lại quá khứ.
Cuối cùng thì cỏ dại phát triển rất nhanh, khoảng thời gian bị mai một đó trở thành vườn hoa bí mật ở nơi đáy lòng của anh mà chẳng ai có thể vào.
Anh vốn tưởng rằng những vết thương cũ năm xưa sẽ giống như những hồi ức phủ đầy bụi, chỉ cần không chạm vào thì ai cũng sẽ thấy tê liệt dần.
Thế nhưng khi nhắm mắt, Quý Vân Hoài tựa như chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào từng bức ảnh trong tầm với.
Khi hai người mới quen nhau, Bạc Hạnh Nguyệt cứ nhất quyết đòi đến nhà anh.
Anh không chịu nổi sự nài nỉ của cô gái nên đành đồng ý.
Lúc đó trong nhà đang bị chủ nợ thúc giục dữ dội, mẹ lại bị bệnh phải nằm viện nên anh sống một mình trong khu chung cư cũ.
Đèn đường đã bị hỏng nhiều năm không được sửa, thậm chí trên đường còn có những mảnh ngói vụn, đá xanh không bằng phẳng cho lắm.
Lúc đi tới cửa, chân của Bạc Hạnh Nguyệt đã sưng cả lên.
Đây là lần đầu tiên cô tới nhà Quý Vân Hoài làm khách, ánh mắt tò mò của cô không ngừng nhìn xung quanh một lúc.
Trong bóng tối mờ mờ có thể nhìn thấy căn phòng không lớn, trên giá sách chất đầy sách và cúp.
Đèn sáng lên, chiếu sáng cây đàn piano phủ đầy bụi.
Trên bàn bên cạnh có vài lọ thuốc và một chai nước.
Quý Vân Hoài hạ thấp giọng nói khẽ: “Em muốn ăn gì?”
Cô không nghĩ nhiều, má lúm đồng tiền xinh đẹp cười rạng rỡ: “Anh nấu gì cũng được.”
“Vậy tôi đi nấu mì cho em.” Quý Vân Hoài bỏ cặp sách xuống, lấy ra hai tờ bài kiểm tra, không yên tâm mà dặn dò thêm: “Em cứ ngồi đây một lát nhé.”
Bạc Hạnh Nguyệt vốn không quá quan tâm đến vấn đề như ăn món gì.
Khi Quý Vân Hoài nấu xong hai bát mì rồi bưng lên bàn, mồ hôi lăn xuống thấm ướt cổ tay áo ngắn của anh.
Thiếu niên xoa sau gáy, nơi sạch sẽ như một tờ giấy trắng.
Cô ăn bát mì đó rất chậm rãi, mãi đến cuối cùng mới phát hiện dưới đáy bát còn có một quả trứng đã luộc chín.
Chỉ có bát của cô mới có.
Quý Vân Hoài không nghĩ nhiều, chỉ là thói quen.
Vì mẹ anh thấy tiếc nên cố ý để lại một quả trứng dưới đáy bát mì cho anh.
Nào ngờ sự thiên vị nhỏ này đối với gia đình có xuất thân như Bạc Hạnh Nguyệt vốn không đáng nhắc tới.
Ăn xong, Bạc Hạnh Nguyệt đặt bát đũa xuống, lộ rõ vẻ hưng phấn, cô đưa đĩa nhạc lấp lánh trong tay tới trước mặt anh hỏi: “Nhà anh có xem phim được không?”
Trên TV có một đầu DVD, cô bỏ đĩa nhạc vào rồi ngồi chờ phát.
Xem được một nửa, hai người đồng thời nhận ra có cái gì đó không ổn.
Bạc Hạnh Nguyệt cũng không ngờ, bộ phim mà người bạn xấu bảo cô xem lại xuất hiện nội dung không phù hợp với trẻ em như vậy.
Đôi mắt của cô gái long lanh, hàm răng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.
Gấu váy vô tình bị gấp lên một đoạn, đôi chân trắng nõn thon dài như ngó sen, mềm mại như phô mai.
Khí chất của cô ấy vừa trong sáng vừa quyến rũ, xen lẫn giữa ngây thơ và trưởng thành.
Giữa hè oi bức, gió thổi ve kêu không khí rất khô và nóng.
Chiếc quạt trần rít lên, vừa chuyển động vừa kêu cọt kẹt trên đầu.
Ngay sau đó, một cảnh thân mật lớn trong phim được phát thẳng trước mặt hai người.
Quý Vân Hoài cúi người, bàn tay hiện rõ khớp xương che lên đôi lông mi nhỏ như cọ vẽ của cô, giọng nói vừa trầm vừa lạnh lùng lại run lên trong l*иg ngực: “Đừng nhìn.”
Nhưng Bạc Hạnh Nguyệt đã quen kiêu ngạo, sự phản nghịch trong lòng cô đã tụ lại thành một ngọn lửa.
Cô cố ý đẩy ngón tay của thiếu niên ra, quan sát cả người anh với ánh mắt không kiêng nể gì rồi cười thành tiếng: “Bạn học Quý, sao tai anh đỏ thế …”
Cột nước dừng lại, Quý Vân Hoài sắp xếp lại suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, ý thức tự chủ mạnh mẽ đã giúp anh bình tĩnh lại.
Sáu năm xa cách đã trở thành dòng sông ngầm trong cuộc sống của bọn họ.
Yêu càng nhiều thì hận cũng càng sâu.
…
Vào thứ sáu, Bạc Hạnh Nguyệt vẫn ở trong nhà ăn sáng với ngũ cốc như thường lệ, sau đó vội vàng chạy đến bệnh viện.
Sau một buổi sáng bận tối mày tối mặt, mãi đến lúc ăn trưa mới có thời gian để thở.
Cô chỉ vừa trở lại văn phòng và ngồi xuống, An Diệc Kiệt đã lấy một chồng tài liệu ra rồi ra hiệu cho cô: “Tiểu Bạc, ngày mai có chuyến đi đến chỗ bộ đội dạy kiến thức sơ cứu, hay là con qua đó một chuyến nhé?”
Bạc Hạnh Nguyệt nheo mắt, phản ứng đầu tiên của cô là từ chối.
Cô còn chưa kịp trả lời, An Diệc Kiệt đã nghiêm túc nói: “Người trẻ tuổi như bọn con, đi ra ngoài rèn luyện nhiều cũng tốt.”
Lời tiếp theo đã bác bỏ hoàn toàn cái cớ duy nhất của cô: “Con không cần lo lắng cho phần công việc còn lại đâu, mọi chuyện trong khoa thầy sẽ sắp xếp kỹ càng, con cứ đi để thay đổi tâm trạng chút.”
Nếu chủ nhiệm đã nói như vậy, Bạc Hạnh Nguyệt đành phải cắn răng đồng ý.
Buổi chiều thứ bảy, một số đồng nghiệp cùng rời khỏi bệnh viện.
Bạc Hạnh Nguyệt mặc một chiếc váy bó eo màu sáng và khoác một chiếc áo khoác màu nâu nhạt, mái tóc xoăn dài buông xõa trên vai, đôi môi tươi tắn quyến rũ động lòng người.
Lúc ở trên xe, cô gửi một dòng tin nhắn cho Chung Linh: “Sorry bé cưng, tạm thời trong bệnh viện đang có nhiệm vụ, chuyến đi dạo phố này tớ đành phải thất hứa với cậu rồi.”
Tai nghe lần lượt phát những bản nhạc nhẹ, lúc đầu Bạc Hạnh Nguyệt vẫn có thể tập trung vào luận văn, nhưng cô không ngờ đường đến khu quân sự lại xa như vậy, xe chạy gần một giờ thì trong lòng cũng có cảm giác mệt mỏi.
Các đồng nghiệp phàn nàn vài câu, tâm trạng cũng trở nên nôn nóng hơn.
Cuối cùng thì xe cũng dừng lại.
Mọi người thấy cuối cùng cũng tới nơi rồi, nhanh chóng xuống xe để hít thở không khí.
Sau buổi trưa thì ánh mặt trời cực kì nóng, ánh nắng chiếu xuyên qua tán cây tụ lại thành một quầng sáng.
Những binh lính đứng gác với nét mặt rất uy nghiêm, trán của tất cả bọn họ đều đẫm mồ hôi.
Lúc tài xế xuất trình giấy tờ tùy thân tình cờ cũng đúng lúc Quý Vân Hoài vừa tới để tiếp đón.
Người đàn ông có đôi lông mày rậm, quân hàm ngay ngắn, đôi chân dài thẳng như kéo, đi ngược chiều sáng.
Anh nhìn thoáng qua là đã thấy được sự tồn tại nổi bật nhất trong đám đông.
Tuy trang phục cô mặc không mang màu sắc rực rỡ nhất, nhưng thật sự rất giống một nữ yêu tinh.
Người lính trẻ chào hỏi xong thì báo cáo: “Đội trưởng Quý, đây là bác sĩ Bạc đến từ bệnh viện Phổ Nhân.”
Ánh mắt anh trở nên sâu lắng, anh cầm túi bằng một tay, bước đến với tốc độ không nhanh không chậm.
Rồi sau đó, như thể đây là lần đầu tiên gặp cô, anh chủ động tự giới thiệu: “Quý Vân Hoài.”
Nếu đây là nơi bắt đầu câu chuyện của bọn họ, mọi việc liệu có khác đi không?
Tâm trạng của cô trong phút chốc trở nên khó tả.
Nhưng cô nhớ đến cái ngày ở phòng khám đa khoa đó, cho dù thấy khẩu hình thế nào, anh cũng chỉ nói “Không quen biết”.
Bạc Hạnh Nguyệt nheo đôi mắt cáo lại rồi nói đùa: “Vậy tôi nên gọi anh là bạn học Quý hay đội trưởng Quý đây?”