Chị Lưu cười gượng hai tiếng, vội vàng thu thập đống ảnh trên bàn, đứng dậy ra về, “Hai chị em các cô chọn đi, tôi không rõ. Hôm nay tôi hứa với con trai về đón nó đi học về, xong nấu cơm cho nó rồi.”
Chị Lưu sợ mình ở lại thêm lúc nữa thì thấy chiến tranh thế giới thứ ba mất.
“Được, chị đi thong thả.” Kiều Hoa muốn đưa chị Lưu về, Lưu Hiểu Hồng liên tục lùi về sau, thiếu chút nữa chân vấp phải cạnh bàn.
“Không cần không cần, tôi tự mình đi được. Hai chị em cô cứ chậm rãi thương lượng. Tôi đi về trước hỏi ý cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý thì tôi báo với hai người, nếu không thì lựa chọn thêm lần nữa được không?”
Kiều Hoa gật gật đầu, vui mừng nói: “Biện pháp này của chị rất tốt, cứ như vậy đi. Hai chị em mình đánh cược một phen, nếu anh ta nguyện ý kết hôn với mẹ đơn thân như em, chị không được ngăn cản, Còn nếu anh ta không đồng ý thì em sẽ kết hôn với người chị chọn, như thế nào?”
Lời nói này đều nhường chị phần thắng, Kiều Yên tựa hồ không thể nói lời cự tuyệt.
Cuối cùng, chị chỉ có thể nhìn bóng dáng của Lưu Hiểu Hồng ngày càng đi xa.
Đêm xuống, trời càng ngày càng lạnh. Trời lất phất mưa, trên bầu trời thỉnh thoảng có những chú chim sẻ bay qua,trên bức tường đầy rong rêu lâu lâu lại có những bóng người vội vã lướt qua, chính vì thế làm cho mùa đông càng thêm tiêu điều.
Chuyện kết hôn của Kiều Hoa tạm thời được bỏ qua một bên, Kiều Yên là chị nhưng lại không chút vui vẻ mà đứng dậy, từ lúc ăn cơm chiều đến giờ chị vẫn chưa nói hay phản ứng gì với Kiều Hoa.
Kiều Yên đã sớm nấu xong nước để rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong chị lên giường đắp chăn đi ngủ. Kiều Hoa bên này giúp con trai vệ sinh cá nhân hết thảy rồi mới bắt đầu đến lượt mình.
Trời hôm nay còn lạnh hơn mấy ngày trước, ba người đắp một chăn có chút chật. Kiều Hoa nhích người đến gần tủ rồi nhường chăn cho Kiều Yên, nháy mắt, Kiều Yên bỗng dùng tay hất chăn ra.
Kiều Hoa ngốc ngốc mà chớp mắt vài cái, rồi lại duỗi tay đắp chăn lên cho chị mình.
Kiều Yên tiếp tục duỗi tay hất chăn ra.
Cứ lặp lại như thế mấy lần, Kiều Hoa hiểu ra, chị mình đây là nháo lên giống mấy đứa nhỏ.
Phụt ~ cười c.h.ế.t cô. Nữ cường nhân như Kiều Yên mà cũng có lúc đáng yêu thế này a.
Kiều Hoa vỗ vỗ m.ô.n.g nhỏ của con trai, đưa mắt ra hiệu cho nhóc, “Minh Minh, mau đi an ủi gì con đi.”