NPC Mỹ Nhân Có Khả Năng Xoa Dịu Đỉnh Cao

Chương 29

Tạ Tự Bạch mở đèn pin điện thoại lên, ánh sáng từ đèn pin rọi vào sâu trong giếng, ngoài đá và đất ra thì không còn gì đáng chú ý.

Nhìn thấy những hồn ma vẫn đang lảng vảng quanh giếng cạn, cậu không do dự thêm nữa, cầm lấy sợi dây thừng buộc trên thùng gỗ, kéo mạnh thử độ chắc chắn rồi nói với một hồn ma trong số đó: "Em ở lại đây canh gác, giúp anh canh xem có ai đến không."

Hồn ma gật đầu.

Tạ Tự Bạch quấn sợi dây thừng quanh cổ tay mấy vòng, nhìn xuống cái giếng sâu gần mười mét, hít một hơi thật sâu, học theo động tác leo núi trên TV, vụng về trèo xuống giếng.

Nào ngờ vách giếng phía dưới cũng mọc đầy rêu xanh trơn trượt.

"...!"

Cậu vừa đặt chân xuống đã trượt ngã, cảm giác mất trọng lực ập đến, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

May mà cậu phản ứng nhanh, nhanh tay lẹ mắt bám vào miệng giếng, nếu không thì đã ngã thành thịt nát rồi.

Những hồn ma vội vàng đỡ lấy cơ thể thanh niên, Tạ Tự Bạch nắm chặt lấy sợi dây thừng, đầu óc trống rỗng hai ba giây mới hoàn hồn lại được, lòng còn sợ hãi nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Sau này nếu có thời gian anh nhất định phải đi học lớp huấn luyện leo núi."

Những hồn ma trìu mến vỗ vỗ ngón tay có hơi run rẩy của cậu.

Mười mét có vẻ rất sâu, nhưng trèo xuống cũng chỉ mất vài chục giây.

Tạ Tự Bạch đang chuẩn bị tiếp đất, bỗng nhiên ánh mắt tụ lại, phát hiện ra điểm khác thường từ sự khác biệt giữa đất mới và đất cũ.

Cậu treo mình giữa không trung, duỗi một chân, đá vào chỗ đất mới ẩm ướt.

Chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, phía dưới lại truyền đến tiếng va chạm của lớp ván gỗ.

Thấy quả nhiên có cơ quan, mắt Tạ Tự Bạch sáng lên, lập tức làm theo cách cũ, lại hung hăng đá thêm mấy cái.

Ầm, ầm, ầm —!

Tấm ván gỗ cuối cùng cũng bị đá vỡ, đất cát phủ trên đó ào ào rơi xuống.

Một mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt, nồng nặc hơn gấp mười mấy lần so với lúc nãy!

Tạ Tự Bạch vội vàng lấy tay che mũi miệng, nhắm chặt hai mắt, cứ như vậy kiên trì vài phút, mùi hôi thối có thể khiến người ta ngất xỉu tại chỗ kia mới từ từ tản đi.

Lúc này, sợi dây thừng cũng đã kéo đến cuối cùng, cậu ước chừng độ cao, buông tay nhảy xuống, tiếp đất cũng coi như khá vững vàng.

Nơi này giống như một tầng hầm.

Tạ Tự Bạch thử bước về phía trước.

Đi chưa được vài bước, mũi chân đã va phải một thứ gì đó có nửa hình bầu dục, chất liệu giòn, lăn lông lốc trên sàn nhà vài vòng rồi dừng lại.

Cậu cúi đầu nhìn xuống, đồng tử đột nhiên co lại. Thứ bị đá kia lại là một hộp sọ!

Nói chính xác hơn, là hộp sọ của chó.

Tạ Tự Bạch dừng bước, ngửi thấy mùi máu tanh quanh quẩn nơi chóp mũi, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, lại bật đèn pin lên, chiếu lờ mờ xung quanh.

Chỉ thấy một tầng hầm rộng lớn như vậy, bốn phương tám hướng đều chất đầy xương chó mèo, chúng như bị cưỡng ép móc ra khỏi cơ thể, hoặc bị phân chia bằng dụng cụ cắt, một phần thịt vẫn còn dính trên xương cốt, đã dần hư thối rồi chuyển sang màu đen theo thời gian.

Không có một bộ xương nào còn nguyên vẹn, hoặc là gãy một nửa, hoặc là gãy thành mấy đoạn, không biết là lúc còn sống hay sau khi chết đã bị người ta dùng vật sắc đập tan nát.

Chúng chất đống như núi, không thể đếm xuể, nhìn xa xa, quả thực chẳng khác nào một bãi tha ma thu nhỏ.

"..." Tạ Tự Bạch không nỡ nhìn tiếp, hoàn toàn không nói nên lời, nắm đấm siết chặt đến phát ra tiếng răng rắc.

Những hồn ma nắm lấy ngón tay cậu, ra hiệu cho cậu nhìn về phía trước.

Ngay phía trước có đặt một két sắt.

Tạ Tự Bạch vội vàng đi tới, phát hiện két sắt đã bị khóa, cần có chìa khóa mới mở được.

Đúng lúc cậu đang nghĩ xem làm cách nào để lấy chìa khóa từ gã béo thì những hồn ma bỗng nhiên tụ tập lại một chỗ, trong nháy mắt bộc phát ra một lực lượng cực lớn.

Cùng với một tiếng nổ vang trời, chúng đã cứng rắn đập vỡ két sắt làm bằng hợp kim!

Những hồn ma ra tay thành công lại tản ra, nhảy nhót trước mặt Tạ Tự Bạch, như thể đang tự hào khoe khoang chiến công vậy.

Khen em khen em mau khen em đi!

Tạ Tự Bạch thấy mấy nhóc này giỏi như vậy, kinh ngạc khen ngợi: "Mấy nhóc làm tốt lắm."

Những hồn ma được khen ngợi càng là nhảy nhót vui vẻ hơn, đầu ngẩng cao hơn hẳn.

Chỉ là gây ra động tĩnh lớn như vậy, rất có thể đã làm cho những người khác chú ý. Tạ Tự Bạch không trì hoãn nữa, đưa tay vào trong két sắt đã bị đập vỡ kia, lấy ra một cuốn sách.

Mặt ngoài trang sách đã ố vàng, không có tên sách, nhìn qua cũng có hơi lâu năm rồi, cầm vào tay lại mơ hồ lộ ra một luồng hơi lạnh thấu xương.

Lật giở thêm, trong sách đều là những chữ viết cổ, tối nghĩa khó hiểu, nhưng nhờ vào lời độc thoại kỳ lạ kia, Tạ Tự Bạch đọc hiểu không hề có trở ngại.

[Tôi thấy trong sách ghi chép: Chó trời sinh trung thành, chúng đứng đầu trong các loài vật mà con người chế ngự được, chỉ tiếc thân là súc vật, ngu dốt không biết suy nghĩ, sức mạnh có hạn, nếu có thể dùng bí pháp thuần hóa…]

Con ngươi của Tạ Tự Bạch phản chiếu những dòng chữ đó, trái tim cậu đập thình thịch càng lúc càng nhanh.

Cuối cùng cậu cũng biết gã béo kia đã từng làm những gì, cũng rốt cuộc đã tìm được cách giúp Bình An thoát khỏi hoàn cảnh khốn quẩn này!