NPC Mỹ Nhân Có Khả Năng Xoa Dịu Đỉnh Cao

Chương 28

Tạ Tự Bạch nhìn Hứa Thanh Nhiên đang điên cuồng lau nước mắt, sững sờ, đột nhiên phát hiện ra mình đã hiểu lầm một chuyện.

Lần đầu tiên nhìn thấy mấy người Nghiêm Nhạc, cậu thấy trên người bọn họ mang theo khí chất hung ác như ai cũng từng dính mạng người, trong đội tuân theo quy tắc cá lớn nuốt cá bé, không chút do dự ra tay với người vô tội, nên lập tức cho rằng người chơi cũng giống như lính đánh thuê vậy, là những kẻ liều mạng hám lợi.

Nhưng lời nói và phản ứng của Hứa Thanh Nhiên đã phá vỡ quan điểm này của cậu.

Cô ta nói cô ta không muốn sống cuộc sống như thế này, phần lớn bọn họ đều bị ép buộc.

Hơn nữa, rất có thể gia đình của Hứa Thanh Nhiên đều đã chết vì chuyện này, nếu không thì một người khát khao sự yên bình như cô ta sẽ không mạo hiểm lang bạt khắp nơi, lại còn tự trách bản thân bất lực.

"Người chơi", "trò chơi", "phó bản".

Đối với những người hiện đại có trí tưởng tượng phong phú, chỉ cần một vài từ khóa là có thể liên tưởng ngay đến một loạt nội dung câu chuyện.

Nhưng chưa kịp để cho Tạ Tư Bạch suy nghĩ sâu hơn, đầu óc đột nhiên bắt đầu đau nhức, cơn đau còn dữ dội hơn lần thứ hai rất nhiều.

Như thể có một thế lực vô danh nào đó đang cảnh cáo cậu, đây không phải là "tri thức" mà cậu ở hiện tại có thể nhận thức được!

Trong thời khắc cấp bách này, Tạ Tư Bạch chỉ có thể tự kiềm chế bản thân không được suy nghĩ lung tung.

Quay đầu lại thấy Hứa Thanh Nhiên đã khóc đến mức thở không ra hơi, vội vàng xuống giường lấy khăn giấy.

"Ngoan, đừng khóc nữa." Cậu dịu dàng an ủi.

Sau khi khóc lớn một trận trút hết nỗi lòng, Hứa Thanh Nhiên đột nhiên cảm thấy một cơn mệt mỏi không thể cưỡng lại ập tới, mí mắt nặng trĩu không mở ra nổi.

Không chỉ là thuốc an thần đang phát huy tác dụng.

Là một người chơi mới sau khi “xào bài”*, cô ta không có khả năng chịu đựng áp lực như những người chơi cũ, từ khi vào phó bản thần kinh cô ta đã luôn căng thẳng, cơ thể từ lâu đã ở bên bờ vực sụp đổ.

*Ẩn dụ việc người chơi cũ đã mất mạng “hồi sinh” trở thành người mới và lại vào phó bản bất kỳ để tiếp tục trò chơi sinh tồn (như khi chơi bài, người chơi phải trộn và sắp xếp các lá bài để tiếp tục chơi ván mới).

Trước khi mí mắt khép lại, cô ta trìu mến nhìn Tạ Tư Bạch, ánh mắt tan rã và đau buồn, dường như muốn xuyên qua cơ thể thanh niên nhìn về phía vị thần linh cao thượng kia.

"Tôi muốn về nhà..." Nữ sinh nhỏ giọng thì thầm.

Bỏ qua năng lực “gian lận” của Tạ Tư Bạch, Hứa Thanh Nhiên thực ra cũng không tiết lộ thông tin gì.

Những lời cô ta nói, áp dụng cho bất kỳ ai trong gia đình đột ngột gặp biến cố cũng đều phù hợp.

Cho dù Tạ Tư Bạch đối xử tốt với cô ta như thế nào, cho dù cô ta có động lòng với Tạ Tư Bạch được mấy phần, cho dù quy tắc phó bản có tàn nhẫn với người mới như cô ta ra sao.

Cô ta vẫn kiên định đứng về phía con người.

"..." Tạ Tư Bạch cúi đầu không nói, bế nữ sinh đã ngã cạnh giường lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô ta.

Những hồn ma xuất hiện ngay sau đó, chạm chạm vào ngón tay của cậu.

Tạ Tư Bạch hoàn hồn, nhìn xung quanh căn phòng đầy bùa chú màu vàng, chợt nhớ tới hỏi: "Những lá bùa này sẽ không ảnh hưởng đến mấy đứa chứ?"

Những hồn ma khinh thường lắc lư lên xuống, loại bùa chú này sao có thể làm hại được chúng?

Tạ Tư Bạch yên tâm, vỗ vỗ đầu chúng: “Mấy đứa đã tìm thấy gì à? Dẫn anh đi xem thử đi."

Trước đó cậu đã dặn dò những hồn ma không được manh động, lúc này đột nhiên đến tìm cậu, chắc hẳn là có phát hiện quan trọng gì đó.

Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, những tia sét trắng bạc dài ngoằn ngoèo như rắn luồn lách trong những đám mây, mây đen bao phủ bầu trời, tối đen như mực.

Nhưng nhìn kỹ mới biết, những đám mây đen đó lại được tạo thành từ vô số oan hồn. Còn những tiếng sấm sét không ngừng kia, đương nhiên là chiêu thức tấn công do người chơi thi triển.

Hai bên đánh nhau ác liệt, người chơi vẫn chiếm thế hơn.

Nhưng so với trận chiến ban ngày, rõ ràng bọn họ phải vất vả hơn rất nhiều.

Không phải người chơi yếu đi, mà là sức mạnh của những oan hồn này đã được tăng cường, như thể đang gióng lên hồi chuông báo tử cho người chơi.

Người chơi phát hiện ra điều này cũng bối rối: "Phó bản đang tăng độ khó lên!"

"Mẹ nó, rõ ràng còn chưa đến ngày thứ ba, chẳng lẽ là do chúng ta đã kích hoạt cốt truyện ẩn trước?"

Người chơi ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn tâm tư để ý đến Tạ Tư Bạch bên dưới. Cậu mượn kiến trúc lò mổ để che giấu thân hình, đi một mạch đến phía sau xưởng.

Nơi này càng thêm hoang vắng, mặt đất toàn là đá vụn, ngay cả cỏ dại cũng rất ít nhìn thấy. Có một cái giếng cạn, có vẻ như đã lâu không được sử dụng, gạch đá mọc đầy rêu xanh, nước giếng bên trong đã cạn khô từ lâu, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.