Thập Niên 80: Mang Theo Ông Xã Lưu Manh Lập Nghiệp Làm Giàu

Chương 45: Bạch Lão Đại nổi điên 3

Sáng hôm sau Bạch Đại Sơn đi đến thị trấn bán trái cây rừng, khi anh về đến nhà, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Bạch Vân Sơn và Bạch Lâm Sơn, hai người họ như cảm nhận được gió lạnh thổi qua từng cơn, nên lén lút nhìn nhau, Bạch Vân Sơn cảm thấy hơi sợ hãi, cậu ta nói: "Anh cả, sao anh lại nhìn bọn em như thế? Chẳng lẽ bọn em đã làm ra chuyện gì khiến anh không vui à?"

"Tất cả mọi người trong thôn đều đang đồn anh sắp cưới một cô gái họ Lăng, đây rốt cuộc là thế nào? Không phải anh đã nói qua với mấy đứa rồi sao? Không cần nhúng tay vào chuyện của anh, cũng không cần quản chuyện của anh, mấy đứa nghe không hiểu sao? Hay là đầu óc có vấn đề?" Bạch Đại Sơn tức giận đập bàn, chỉ suýt chút nữa, suýt chút nữa là anh phải rời xa người con gái anh thích rồi.

Bạch Lâm Sơn giải thích: "Anh cả, em thấy hình như anh rất thích Lăng Nhược Tuyết nên mới muốn đi hỏi giúp anh xem cô ta có muốn gả cho anh không, nhưng cô ta từ chối rồi, chuyện này cũng đã giải quyết xong vào lúc đó rồi, nhưng em cũng không biết tại sao mọi chuyện lại lan truyền nhanh như vậy nữa.”

Vẫn là do cậu ta đánh giá thấp sức bát quái của thôn dân rồi.

Bạch Đại Sơn chỉ tay vào người Bạch Lâm Sơn: "Nếu hôm nay em không giải thích rõ ràng chuyện này cho anh thì sau này đừng gọi anh là anh cả nữa. Sau này, trừ khi anh tự mình mở miệng còn không thì đừng có xen vào việc của người khác."

Bạch Đại Sơn nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài.

Bạch Lâm Sơn vô cùng khó hiểu nhìn Bạch Vân Sơn: "Anh hai, chuyện em giúp anh cả tìm bạn đời có phải là sai lầm rồi không? Em cũng vì muốn tốt cho anh ấy mà thôi, dù sao tuổi tác của anh ấy cũng đã khá lớn rồi, nếu như hiện tại còn không tìm, đợi anh ấy lớn thêm chút nữa thì không phải càng khó tìm hơn sao?”

Bạch Vân Sơn vỗ vỗ bả vai Bạch Lâm Sơn: "Lão Tam, em vẫn nên tự tìm cho mình đi thì hơn! Đừng lo lắng chuyện của chúng ta nữa, cho dù không có bạn đời thì chúng ta vẫn có thể sống tốt, nếu thật sự tìm được bạn đời, có lẽ còn phải hỗ trợ một nhà người đó! Bây giờ có cô con dâu nào mà không mang đồ về nhà bố mẹ đẻ chứ?"

"Anh hai, anh sợ cái gì chứ? Không phải còn có em ở đây sao?" Hàng tháng tiền trợ cấp và phiếu của Bạch Lâm Sơn đều đều đặn gửi về cho gia đình, cậu ta chỉ giữ lại một phần năm để làm phí sinh hoạt cá nhân mà thôi, cho nên điều kiện gia đình của họ cũng không tệ chút nào.

"Được rồi, được rồi, em đừng quản mấy chuyện này nữa, nếu em còn chọc tức anh cả, lỡ anh ấy thật sự cắt đứt quan hệ với em thì sao? Mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, vì vậy em đừng lo lắng những chuyện đó nữa." Bạch Vân Sơn vỗ vỗ bả vai Bạch Lâm Sơn, sau đó đi ra ngoài bắt đầu làm việc.