Lý Trình Trình thực sự sợ anh sẽ đẩy ngã cô ở đây, xét về sức mạnh thì cô làm sao bằng một người đàn ông cơ bắp cường tráng như anh chứ, may mắn là một lát sau, Bạch Đại Sơn cũng chịu buông Lý Trình Trình ra.
Sau khi được thả ra, môi cô vì bị hôn mà vừa đỏ vừa sưng tấy.
Lý Trình Trình kinh ngạc nhìn Bạch Đại Sơn.
Tay Bạch Đại Sơn nhẹ nhàng vuốt ve gáy Lý Trình Trình, giọng nói từ tính của anh vang lên: "Cô không thích tôi cũng không sao, tôi thích cô là được rồi, tôi muốn cưới cô, cô làm vợ tôi đi!"
“Hả?” Lý Trình Trình kinh ngạc mở to mắt, nghi ngờ mình nghe nhầm.
"Tôi thích cô, muốn cưới cô làm vợ. Sính lễ nhà cô đưa ra, hẳn là tôi có đủ khả năng đáp ứng, cô có đồng ý không?" Bạch Đại Sơn nghiêm túc nhìn vào Lý Trình Trình, ánh mắt của anh ngập tràn sự chân thành, ánh mắt này thâm tình giống như ánh mắt nam chính trong bộ phim truyền hình trước đây cô từng xem vậy.
Lý Trình Trình lắc đầu: "Cho dù anh có đáp ứng đủ sính lễ thì anh cũng không thể cưới tôi được đâu. Anh nhìn mà xem, chị cả và chị hai của tôi còn chưa được gả đi đó?"
Ngoại trừ một số người chị em họ đã kết hôn trước khi Ngô Tú Châu vào cửa, thì có còn ai được gả ra ngoài nữa đâu?
Có lẽ Ngô Tú Châu muốn giữ bọn họ lại trong nhà rồi bắt bọn họ làm việc, bởi vì người làm việc càng nhiều thì họ càng nhận được nhiều điểm công hơn, sau đó bọn họ sẽ đổi được càng nhiều lương thực hơn nữa.
"Vậy cô có đồng ý gả cho tôi không? Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ nghĩ cách." Bạch Đại Sơn nắm hai tay Lý Trình Trình trong lòng bàn tay anh, ánh mắt vừa trìu mến vừa sốt ruột.
Lý Trình Trình nghĩ trong lòng, bây giờ chuyển hộ khẩu ra ngoài quan trọng hơn, sau đó lại từ từ từng bước rời xa nhà họ Lý, cô khẽ gật đầu với Bạch Đại Sơn: "Tôi đồng ý."
Bạch Đại Sơn vui mừng ôm Lý Trình Trình vào lòng, ôm chặt lấy cô: “Tôi sẽ đối tốt với em cả đời.”
Con người thời này phần lớn đều rất lương thiện, không có nhiều thủ đoạn, bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời, chỉ cần nhìn những cụ già xung quanh là sẽ biết, bọn họ thực sự có thể ở bên nhau suốt đời, một đời một kiếp người.
"Em... Em tên gì?" Bạch Đại Sơn buông Lý Trình Trình, có hơi không tự nhiên hỏi.
Lý Trình Trình giơ nắm đấm lên: "Đến bây giờ mà anh còn chưa biết tên tôi à?"
“Trước giờ em chưa từng nói cho tôi biết tên của em.” Bạch Đại Sơn bày ra vẻ mặt vô tội.
Lý Trình Trình bất đắc dĩ thở dài: "Lý Trình Trình, trình trong tương lai."
Bạch Đại Sơn vui vẻ gật đầu: “Được, vậy em ngủ sớm đi, tôi về nhà, ngày mai một mình tôi đi bán trái cây là được, em không cần đi theo đâu, còn chuyện hôn nhân kia, ngày mai tôi sẽ làm cho rõ ràng."