Vì đó là người anh cả thích nên cho dù có phải đập nồi bán sắt cũng nhất định phải cưới được người ta.
Lần này Bạch Lâm Sơn trở về là để nghỉ ngơi, nên đương nhiên cậu ta không cần phải ở trong thôn làm việc, thấy cô gái đó vẫn luôn đứng tại chỗ, sợ cô ta đi mất nên vội vàng gọi một người thím tới, trộm hỏi chuyện sau lưng Bạch Đại Sơn: “Thím, cô gái đằng kia tên gì vậy?”
Sau khi người thím đó nhìn thấy liền hưng phấn vỗ tay: "Đó là cháu gái của Lâm kế toán, Lăng Nhược Tuyết!"
Bạch Lâm Sơn gật đầu: "Lăng Nhược Tuyết, tên này nghe rất hay, vừa dịu dàng vừa đoan trang. Cô ấy ở nhà chắc chắn là một cô gái ngoan."
Anh cả của cậu ta là một người nông dân chất phác, người bên cạnh anh nhất định phải là một người phụ nữ biết an phận mà sống.
“Bạch Lão Tam, cậu có hứng thú với Lăng Nhược Tuyết sao?” Người thím đó tò mò quan sát Bạch Lâm Sơn.
“Cảm ơn thím.” Bạch Lâm Sơn không trả lời, chỉ đưa cho người thím đó hai xu rồi quay người rời đi.
Buổi trưa khi mọi người ngừng công việc để về nhà ăn trưa thì Bạch Lâm Sơn đang đứng đợi gần nhà Lâm kế toán, khi nhìn thấy Lăng Nhược Tuyết trở về thì cậu ta bước ra. Khi Lăng Nhược Tuyết nhìn thấy Bạch Lâm Sơn thì cô ta đã rất phấn khích, nhưng là con gái thì phải rụt rè nên cô đã kiềm chế lại bản thân, không có làm ra hành động đáng xấu hổ nào.
Bạch Lâm Sơn hỏi thẳng vào vấn đề: "Đồng chí(*) Lăng Nhược Tuyết, cô cảm thấy anh cả tôi là người như thế nào? Cô có đồng ý gả cho anh cả của tôi không? Về chuyện sính lễ thì hai nhà chúng ta có thể ngồi xuống từ từ bàn bạc."
(*): Từ xưng hô đối phương
Khi những người khác đi ngang qua nghe thấy câu này, bọn họ đều nghĩ rằng Bạch Lão Đại muốn cưới Lăng Nhược Tuyết, mặc kệ là tin đồn ở đâu thì nó cũng sẽ lan truyền rất nhanh, chuyện Bạch Lão Đại muốn kết hôn với Lăng Nhược Tuyết lấy tốc độ nhanh nhất lan truyền khắp thôn An Cư.
Còn Lăng Nhược Tuyết thì sửng sốt mà đứng yên ở đó, cô ta không ngờ cậu ta đến đây là vì anh cả của cậu ta, cô ta còn tưởng cậu ta đến đây vì cô ta!
Lăng Nhược Tuyết tức giận nói: "Loại người như anh cả của anh mà cũng muốn cưới tôi, nằm mơ đi."
Nếu là Bạch Lão Tam thì cô ta còn có thể cân nhắc, nhưng Bạch Lão Đại thì quên đi! Anh chỉ là một gã nông thôn chân đất quê mùa, còn lớn tuổi như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết cả đời này anh cũng chỉ có như vậy mà thôi, không có tương lai cũng không có tiền bạc.
"Anh cả của tôi thì thế nào chứ? Anh cả của tôi không phải cũng có hai mắt một mũi..." Nghe thấy anh cả bị cô ta ghét bỏ, Bạch Lâm Sơn có hơi không vui, đang định nói một trận cho ra lẽ thì Lăng Nhược Tuyết đã hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi, cô ta không muốn ở đây lãng phí thời gian với cậu ta.