Lý Trình Trình bỏ quần áo xuống sông, lắc nhẹ trong nước vài lần, sau đó nhặt lên, vắt sạch nước rồi ném vào chậu, sau khi giặt xong một chậu quần áo liền đi lên núi hái quả dại.
Gần tối Bạch San San đi học về, không thấy con gà mái già trong sân đâu, liền hỏi: "Anh cả, sao nhà chúng ta lại thiếu mất một con gà mái già rồi? Không lẽ anh hầm con gà mái già đó rồi à?"
Nói xong, cô ta liền hưng phấn chạy vào bếp, nhưng lại không ngửi thấy mùi thơm của canh gà, cô không tin nổi mà mở nắp nồi ra, khi chắc chắn trong nồi không có gì cả, cô không vui gào lên: "Gà mái già đâu? Canh gà đâu?"
Bạch Đại Sơn ném nông cụ trong tay xuống đất: "Em quát ai vậy hả? Anh có nợ em cái gì sao?"
Bạch San San nghe anh nói vậy thì rụt cổ lại theo bản năng, toàn bộ tiền bạc trong nhà đều cấp hết cho cô ta, mấy người anh trai đều nhường hết lại cho cô ta.
Thật ra mọi người không ai nợ cô ta cái gì cả vậy nên cô ta cũng không có quyền la mắng ai.
“Con gà mái già bị chồn cắn chết rồi.” Bạch Đại Sơn nhặt nông cụ lên và dùng một chiếc búa nhỏ gõ nó.
"Vậy con gà mái già đó đâu? Chồn không phải chỉ uống máu sao?" Bạch San San vẫn chưa chịu từ bỏ, đó là gà mái già đó, cô ta chỉ vừa nghĩ đến thôi là đã chảy nước miếng rồi, sao có thể bỏ lỡ như vậy được?
"Làm sao anh biết được? Muốn biết thì tự mình đi hỏi con chồn đi." Bạch Đại Sơn sửa chữa nông cụ ở trong sân, thấy hiệu quả không tệ nên nói với Bạch San San: "Anh còn phải đến xưởng làm việc thêm ba tiếng nữa. Từ giờ trở đi, em sẽ là người nấu cơm chiều cho cả nhà, chúng ta nuôi em lớn như vậy còn cho em ăn học đến tận bây giờ, chúng ta không nợ em cái gì cả."
Cô ta bây giờ đã là một cô gái mười tám tuổi, thành tích học tập không tốt, còn không giỏi việc nhà, những người cùng tuổi với cô ta bây giờ đều biết sinh con rồi, còn cô ta lại chỉ giỏi ăn giỏi uống của anh trai còn không biết nói một lời tốt đẹp nào cho anh trai.
Cảm giác như mọi thứ tốt đẹp anh làm cho cô ta đều lọt vào bụng chó hết rồi.
Dù cho giúp đỡ một người xa lạ, ít nhất người ta còn biết nói một câu cảm ơn!
"Anh cả..." Bạch San San không tình nguyện kêu một tiếng, nhưng Bạch Đại Sơn chỉ để lại cho cô cái lưng càng ngày càng xa.
Ban ngày Lý Trình Trình đã mang quần áo đã giặt về nhà họ Lý để phơi trên sào tre, sau đó xách sọt ra ngoài làm bộ làm tịch đào rau dại.
Sau đó cô phải dùng lá cây gói quả dâu và anh đào lại rồi mang đến hang động, cô không có đồng hồ nên không biết thời gian, cô bận rộn đến nỗi không để ý trời đã tối.