“Quần áo của cô thế này là có chuyện gì xảy ra vậy?” Nhìn chiếc áo khoác nam này khiến lòng Bạch Đại Sơn có hơi chán ghét.
“Cái áo này là của một thầy giáo trong trường cho tôi mượn.” Lý Trình Trình nói.
Lúc chuẩn bị tiến vào thôn, hai người liền tách nhau ra mỗi người một ngả, bởi vì lúc này mọi người đều đang làm ở công xưởng, nếu để người khác nhìn thấy hai người đi cùng nhau sẽ không tốt, nên Bạch Đại Sơn bảo Lý Trình Trình vào thôn trước, còn anh sẽ đứng bên ngoài chờ một lát nữa mới về thôn.
Trước tiên, Lý Trình Trình đến hang động mặc lại quần áo cũ, sau đó mang áo khoác của thầy Lâm và quần áo vừa thay ra sông giặt, sau đó đưa đến sân nhà Bạch Đại Sơn phơi khô, cuối cùng mới trở về nhà họ Lý.
Người nhà họ Lý đều đã đi làm, để một mình Ngô Tú Châu ở lại trông nhà, vậy nên Lý Trình Trình cũng không có cơ hội để lấy trộm giấy khai sinh, nhưng bây giờ đối với cô tờ giấy ấy đối không phải là thứ quan trọng nhất mà thứ quan trọng nhất trong mắt cô bây giờ là tiền.
Chuyện giấy khai sinh để sau cũng được, vì nhìn cái cách mà Ngô Tú Châu kéo dài hôn sự của Lý An Tâm, Lý An Nguyệt và chị kế Tô Hiểu do Hồ Quyên đưa đến, cũng đủ hiểu rằng Ngô Tú Châu không có ý định đổi họ lấy sính lễ, mà là muốn họ ở lại cái nhà này làm trâu, làm ngựa cho mấy đứa con trai của bà ta cả đời.
Hiện tại cô tự do thoải mái, cho dù buổi tối cô không về nhà Ngô Tú Châu cũng không ai quan tâm, nên cô vẫn có thời gian làm những gì mình muốn, nên chuyện giấy khai sinh cô cũng không gấp gáp.
"Mày còn biết đường trở về sao?" Ngô Tú Châu vừa nhìn thấy Lý Trình Trình đi vào liền nhướng mày, chán ghét nhìn cô: "Mau lấy quần áo ra ngoài giặt đi, có chút việc cũng phải chờ tao nhắc nhở, bộ mày là lợn à?"
Ngô Tú Châu là bà hoàng chỉ tay năm ngón của nhà họ Lý, còn những người khác đều là nô ɭệ của bà ta và mấy đứa con trai của bà ta.
Về phần lý do tại sao những cô gái khác trong nhà họ Lý không tranh giành những công việc này với Lý Trình Trình, là vì Lý Trình Trình không được ăn cái gì cả, Ngô Tú Châu nói những ai làm việc nhẹ nhàng thì không được ăn cơm nên không ai đi tranh những công việc này với Lý Trình Trình, bọn họ đều muốn được ăn no.
Lý Trình Trình cũng không nói gì, cô cầm chậu gỗ lên rồi xách sọt rời đi, bởi vì cô muốn lên núi hái trái cây rừng, lúc này mới đầu hạ, trời cũng không quá nóng nên trái cây rừng có thể để được một thời gian. Quả anh đào dại có màu vàng, một số quả có màu đỏ rất đẹp, Lý Trình Trình quyết định hôm nay sẽ hái đầy một sọt anh đào dại, vì có Bạch Đại Sơn đi cùng nên cô chỉ cần nhờ Bạch Đại Sơn mang xuống hộ cô là được.