Thập Niên 80: Mang Theo Ông Xã Lưu Manh Lập Nghiệp Làm Giàu

Chương 24: Gặp gỡ người nhà họ Trình 1

Trước đây anh không quen biết cô nên việc cô ở lại hang động hay không, không ảnh hưởng gì đến anh. Nhưng bây giờ nếu để cô một mình ở lại hang động, anh thực sự không làm được.

"Em trai anh sẽ không đột nhiên trở về nhà chứ?" Lý Trình Trình lo lắng hỏi.

"Không, cô yên tâm đi!" Bạch Đại Sơn trả lời một cách nghiêm túc: "Có tìm được chỗ đó không?"

Lý Trình Trình gật đầu: "Tìm được."

"Cô tự mình về nhà được không?" Bạch Đại Sơn lo lắng hỏi. Anh có việc gấp phải đến trường, nếu không thì anh có thể đưa cô về. Nhưng việc của trường không thể chậm trễ được.

Lý Trình Trình gật đầu, đáp: "Tôi tự về được, anh mau đi làm việc của anh đi!"

Cô nhìn bóng lưng của Bạch Đại Sơn ngày càng xa. Cho đến khi không còn nhìn thấy anh nữa, cô mới xách giỏ đi về. Cô đi được một lúc, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe jeep của thời đại này chạy vào mảnh đất bên đường. May mắn là mảnh đất này là đất khô chứ không phải đất ruộng, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến một vùng hoa màu lớn.

Lý Trình Trình đứng đó, chỉ thấy người đàn ông mặc quân phục ở hàng ghế sau xuống xe. Tay người đàn ông còn đang băng bó, rõ ràng là bị thương. Cậu ấy liên tục cố gắng mở cửa xe phía trước. Nhưng có lẽ là do tay không có lực, cậu ấy cố gắng vài lần đều không mở được.

Còn người lái xe phía trước thì vẫn không có động tĩnh gì.

Có lẽ ai cũng có một cảm giác kính trọng đối với những người lính bảo vệ tổ quốc. Lý Trình Trình cũng vậy, cô bước nhanh đến, đặt giỏ xuống, nói với đồng chí quân nhân: "Đồng chí, để tôi giúp anh nhé!"

Người lính bị thương lùi lại hai bước, nhìn chằm chằm vào người đồng đội đang nằm sấp trên vô lăng.

Lý Trình Trình mở cửa xe, chui vào trong, tìm dây an toàn. Nhưng cô phát hiện xe của thời đại này không có dây an toàn nên cô trực tiếp kéo người lái ra ngoài, đặt nằm xuống đất, vỗ vào mặt cậu ấy, gọi cậu ấy vài tiếng đồng chí nhưng cậu ấy không có bất kỳ phản ứng gì.

Vì vậy, Lý Trình Trình vội vàng cởi vài cúc áo trên người cậu ấy ra, sau đó thực hiện hô hấp nhân tạo.

Lý Trình Trình học qua cách sơ cứu thông thường khi còn học đại học, ví dụ như trường hợp trẻ em bị dị vật mắc nghẹn họng, ngừng tim đột ngột... Vì vậy dưới cách thao tác chuyên nghiệp của cô, đồng chí nhanh chóng tỉnh dậy.

Trình Thần từ từ mở mí mắt nặng trĩu như ngàn cân, đập vào mắt cậu ấy là một đôi mắt đen nhánh long lanh, linh động. Ngay lập tức, cậu ấy cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó đánh trúng.

Lý Trình Trình thấy người ta đã tỉnh lại liền thở phào nhẹ nhõm. Cô thực sự sợ mình mấy năm không thực hành, tay nghề kém, hại chết người, trách nhiệm này cô không thể gánh vác được.

“Đồng chí, mặc dù tôi không biết tình trạng sức khỏe của anh như thế nào. Nhưng nếu anh đã đột nhiên ngất đi thì chứng tỏ tình trạng sức khỏe của anh vẫn có hơi nghiêm trọng. Vì vậy tốt nhất là anh nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.”

“Cảm ơn cô, bây giờ tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Trình Thần hỏi với giọng yếu ớt: “Có thể cho tôi biết tên đồng chí được không?”

Lý Trình Trình do dự một lúc, mới nói: “Tôi tên là Lý Trình Trình, Lý trong “cây lý”, Trình trong “tiền đồ”.”

“Vậy thật là trùng hợp, tôi họ Trình, cũng là chữ Trình trong ‘tiền đồ’.” Trình Thần mỉm cười nói.

Bên cạnh, Âu Hồng nhìn thấy vẻ mặt khiêm tốn của chiến hữu đồng sinh cộng tử thì có hơi không muốn nhìn, làm như là tám trăm năm chưa từng gặp con gái vậy.

Tuy rằng quả thật rất ít khi nhìn thấy con gái nhưng ở bệnh viện có nhiều nữ quân y, nữ hộ sinh như vậy, mỗi người đều có tư thế hiên ngang, cũng không thấy cậu ấy lộ ra vẻ mặt này nha!

Vừa gặp đã thương?

Không đến mức như vậy chứ!