Hiện giờ buổi sáng Bạch San San cũng chỉ được ăn một quả trứng, tiền tiêu vặt cũng chỉ có hai hào, lại thêm việc nói chuyện với anh cả và anh hai về việc mua xe đạp bị từ chối. Đúng lúc cô ta đang đầy một bụng tức giận thì nhìn thấy có người mặc chiếc áo mà cô ta yêu thích nhất thì lập tức nổi giận, chỉ muốn trút giận trong lòng.
"Làm gì vậy? Làm gì vậy? Có cần đi học không? Còn không mau vào trong." Ông lão thấy Lý Trình Trình bị đánh, vội vàng chạy tới đuổi người.
Sau khi mọi người đi rồi, ông lão mới hỏi: "Cháu gái, cháu sao rồi?"
Lý Trình Trình túm cổ áo, lắc đầu, đáp: "Ông ơi, cháu không sao. Ông đi làm việc đi. Đừng vì cháu mà ảnh hưởng đến công việc."
Bạch San San bị bạn cùng lớp kéo đi, khi đi còn lườm Lý Trình Trình, cúi đầu nhìn thứ trong tay mình, lại cười đắc ý. Mặc dù anh cả đã cắt bớt của cô ta ba hào nhưng cô ta đã tự mình bù lại rồi, gói này không chỉ có ba hào đâu!
Đột nhiên một chiếc áo mang theo hơi ấm rơi xuống, khoác lên vai Lý Trình Trình. Lý Trình Trình ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một anh chàng đẹp trai để tóc húi cua, trông không giống học sinh cấp ba, chắc là thầy giáo ở trường này.
"Cảm ơn thầy." Áo trên của cô đã bị cô gái tên Bạch San San kia xé rách. Cô cũng không thể cứ như vậy mà đi lại ngoài đường, nếu không người ta chắc chắn sẽ nói cô có hành vi không đứng đắn gì đó. Vì vậy bây giờ cô thực sự rất cần chiếc áo này. Cô hỏi: "Tôi muốn trả lại chiếc áo này cho thầy thì phải làm sao?"
"Tôi họ Lâm, đến lúc đó cô mang áo đến cho bác bảo vệ là được rồi." Lâm Hải nói.
Ông lão gác cổng gật đầu, bảo: "Đúng đấy, ngày mai cháu đến đưa áo cho ông là được rồi, để ông chuyển cho thầy Lâm."
"Vậy thì làm phiền ông, làm phiền thầy Lâm rồi." Lý Trình Trình đứng dậy. Sau khi cô cảm ơn hai người liền bỏ giỏ mây vào trong giỏ đeo lưng, sau đó xách giỏ rời đi.
Lúc đi đến con đường nông thôn dài ngoằng đó, cô mới phát hiện tiền kiếm được không còn một xu. Cô nhận ra có lẽ là bị lấy mất trong lúc đánh nhau, lúc này liền cảm thấy tủi thân không thôi. Tiền kiếm được khó khăn như vậy, lại cứ thế mà mất đi?
Cô dễ dàng lắm sao?
Lý Trình Trình đặt giỏ xuống, ngồi xổm trên lề đường, khóc nghẹn ngào.
"Cô làm sao vậy?"
Lý Trình Trình nghe thấy giọng nói quen thuộc bèn ngẩng đầu lên, thấy Bạch Đại Sơn đang đứng trước mặt, nỗi tủi thân lập tức được nhân lên vô hạn. Cô đứng dậy, lao vào lòng Bạch Đại Sơn, nức nở nói: "Tiền của tôi mất rồi. Tôi cố gắng lắm mới kiếm được mấy hào, thế mà tôi lại để mất hết rồi..."
"Mất bao nhiêu?" Bàn tay Bạch Đại Sơn chậm rãi đặt lên tấm lưng thon thả của Lý Trình Trình, khẽ hỏi.
"Tôi cũng không biết. Tôi không có đếm, vốn định về nhà rồi tính. Tôi còn chưa kịp cầm trong tay thì tiền đã mất rồi..." Sao cô lại xui xẻo thế này chứ?
Quần áo bị người ta xé rách, tiền cũng không còn. Cô cũng nghi ngờ tiền là bị người tên Bạch San San đó nhân cơ hội lấy đi rồi.
Bạch Đại Sơn đưa tay vuốt ve mái tóc của Lý Trình Trình, nói: "Nếu hôm nay đã kiếm được tiền, điều đó chứng tỏ việc cô làm là khả thi. Hôm nay tiền mất rồi, ngày mai chúng ta lại kiếm, nhất định chúng ta sẽ kiếm lại được."
Mùi mồ hôi thoang thoảng trên người Bạch Đại Sơn khiến Lý Trình Trình tỉnh táo lại. Cô xấu hổ lùi ra khỏi vòng tay Bạch Đại Sơn, nhìn thấy vết ướt trên áo của anh, xấu hổ đưa tay lau: "Xin lỗi, làm bẩn áo của anh rồi. Sao anh lại đến đây nữa, có chuyện gì à?"
"Đúng, có chút việc cần xử lý." Bạch Đại Sơn lấy chìa khóa ra đặt vào tay Lý Trình Trình, nói: "Nếu cô không muốn về nhà thì đến chỗ tôi. Trong nhà bếp có gạo, mì, dầu ăn, cô có thể tự nấu cơm ăn, tự đun nước tắm."
Gần như ngày nào cô cũng lang thang ngoài đường nhưng lại không thấy gia đình cô tìm kiếm, có thể thấy là họ không thèm quan tâm cô đến mức nào.