Ngoại Thất

Chương 1: Lấy ba ngàn lượng bạc mua một tiểu con hát mười ba tuổi

Qua Đoan Ngọ, thời tiết liền trở nên nóng bức, ve kêu chim hót.

Tần Thư nằm nghỉ một lát trên sập lạnh trong nhà thủy tạ, chợt nghe thấy bên ngoài mái hiên có tiếng sột soạt của tiểu nha đầu.

"Bằng Nhi tỷ tỷ tỉnh chưa?"

"Hôm qua mới xem sổ sách, sáng nay lại gặp quản sự nông hộ. Lúc này mới có thời gian nằm nghỉ một chút. Có chuyện gì mà phải đến đây nói ngay lúc này?"

Tiểu nha đầu vội đáp: "Thần Tú tỷ tỷ, là Tam Nãi Nãi sai ta tới hỏi, kêu Bằng Nhi tỷ tỷ qua đó nói chuyện."

Thần Tú phiền lòng: "Cái gì mà qua đó nói chuyện, chẳng qua là muốn lấy chìa khóa nhà kho của Nhị Cô Nương để tính kế đồ vật thôi."

Tần Thư nghe tiếng liền ngồi dậy, nhìn thấy nhà thủy tạ phía dưới đầy hoa sen nở, đang lúc kỳ nở rộ, phủ kín khắp nơi. Nàng nhớ đến nhà mình gần công viên, lúc này chắc cũng là mùa sen nở.

Tần Thư vốn là một tài chính chuyên nghiệp, học liên tục thạc sĩ và tiến sĩ, tóc không biết đã rụng bao nhiêu mới thông qua luận văn tốt nghiệp. Cô khó khăn lắm mới ký được hợp đồng một năm với công ty chứng khoán lương 40+ triệu, ở thành phố cấp 1 có nhà có xe, không nợ vay. Cô còn có cửa hàng cho thuê, cha mẹ khỏe mạnh, có tiền hưu, có biệt thự riêng, và nhà cải cách của đơn vị.

Mỗi năm cô đều đưa cha mẹ đi du lịch nước ngoài hai lần. Bạn trai kém năm tuổi, tinh lực tràn đầy, cả ngày làm nũng khiến người vui vẻ.

Ai ngờ, không biết từ đâu có một đứa trẻ hư ném chậu hoa từ tầng cao xuống, trúng đầu Tần Thư. Nàng lập tức mất ý thức, tỉnh lại thì thấy mình trở thành tiểu nha đầu mười tuổi ở Tề Quốc Công phủ thời Nam Kinh.

Cái gọi là thế phó, chính là từ thời ông bà của bạn đã là hạ nhân. Ông bà sinh ra cha mẹ, cha mẹ sinh bạn, tất cả đều là hạ nhân. Nếu không có gì bất ngờ, con cháu đời sau của bạn cũng sẽ là hạ nhân của phủ Quốc Công.

Tần Thư không phải là người bi quan, nhưng từ một cuộc sống giàu có, độc lập ở hiện đại, trở thành một tiểu nha hoàn phải làm hạ nhân đời đời kiếp kiếp, sự chênh lệch thật sự quá lớn.

Cũng may, tiểu nha đầu này vốn đã bị đυ.ng đầu bất tỉnh. Khi Tần Thư tỉnh lại, nhìn thấy cha mẹ xa lạ, liền nói không quen biết họ. Họ nghĩ nàng bị quỷ ám, không ngừng làm phép trừ tà, uống nước bùa. Sau khi kéo được mối quan hệ, cầu xin lão thái thái, mời đại phu Hồi Xuân Đường xem bệnh, mới biết Tần Thư bị thất hồn chứng.

Thuốc không biết uống bao nhiêu, nhưng người thì hoàn toàn quên mất mọi chuyện, không nhớ nổi gì cả. Không chỉ quên người, mà cả quy củ hầu hạ chủ tử cũng quên sạch.

Cha mẹ nàng thấy nàng hiện giờ như vậy, sợ nàng lại vào nội viện, một sơ suất liền phạm vào kiêng kỵ của chủ tử, liền lấy mối quan hệ với lão thái thái, tặng hai lượng bạc, nhờ vào nhị môn làm thô sử nha đầu.

Quét dọn suốt một năm, Tần Thư mới dần chấp nhận hiện thực. Nhưng chấp nhận hiện thực không có nghĩa là chấp nhận phải làm hạ nhân đời đời kiếp kiếp.

Sau một năm quét dọn, cha mẹ nàng lại dùng mối quan hệ, đưa nàng vào viện của lão thái thái làm nha đầu vẩy nước quét nhà. Vài năm sau, đại a đầu xuất giá, nàng được đề bạt làm đại nha hoàn.

Bởi vì biết đọc biết viết, cả nhà đều là lão thái thái từ nhà mẹ đẻ mang tới, rất được tín nhiệm, nên giao cho Tần Thư quản lý chìa khóa nhà kho của lão thái thái.

Tề Quốc Công phủ truyền bốn đời, đến lão thái thái thì không có con trai, con vợ lẽ cũng không, chỉ có một cháu trai bên tông qua kế, từ nhỏ được nuôi dưỡng. Hiện tại, vị quốc công gia này đã sinh năm đứa con trai, cưới vợ sinh con, cả nhà mười mấy người.

Tần Thư đang ngẫm nghĩ, Thần Tú vén rèm lên, trên tay bưng một ly trà: "Bằng Nhi tỷ tỷ, Tam Nãi Nãi sai người tới truyền lời, kêu Bằng Nhi tỷ tỷ qua đó nói chuyện."

Nói rồi đưa chén trà cho Tần Thư: "Đây là Long Tỉnh bên ngoài đưa vào, lão thái thái không thích uống, nhưng lại phù hợp với chúng ta."

Tần Thư không thích uống trà, ở đây bảy tám năm vẫn không quen, nàng nhận chén trà, đặt sang một bên, hỏi:

"Tiểu tử đi đạo quan đã trở về chưa? Có hỏi rõ khi nào lão thái thái trở về không? Cần chuẩn bị đồ vật trước, tránh đến lúc đó hoảng hốt."