Bạn Học Nhỏ

Chương 6.2

Sau khi Hà Tây nói xong, hai người họ lại im lặng, đối mặt với nhau mấy giây, Thẩm Túc Bắc như chịu thua khẽ hít một hơi, hỏi cậu: “Hôm qua…”

Lúc Thẩm Túc Bắc nói chuyện, ánh mắt anh có hơi rủ xuống, đuôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, nhìn chằm chằm Hà Tây.

Bây giờ đang là sáng sớm, Hà Tây đưa lưng về phía cửa sổ, từ góc nhìn của Thẩm Túc Bắc, anh có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ rơi xuống ngay trên tóc của Hà Tây, giống như dát lên người cậu một lớp viền vàng.

Thẩm Túc Bắc nắm lấy đồng hồ, ngón tay tinh tế xoa hai lần, giọng nói cũng thả nhẹ lại, như sợ quấy rầy đến cái gì đó, anh hỏi: “Hôm qua tôi nói chuyện trên diễn đàn với cậu, cậu đã thấy chưa?”

Hà Tây mở to đôi mắt hình quả hạnh trong veo của mình, dường như có chút không hiểu sao chủ đề lại nhảy sang đây, chớp chớp mắt trả lời: “Thấy rồi.”

Chẳng biết vì sao Hà Tây lại cảm thấy sau khi mình vừa nói xong, bầu không khí xung quanh đột nhiên không ổn lắm, Thẩm Túc Bắc đứng trước mặt cậu như một vị thần giữ cửa, ép không khí xung quanh trở nên loãng đi mấy phần khiến cậu có có chút khó thở.

Sắc mặt của Thẩm Túc Bắc không có gì thay đổi nhưng bàn tay đang cầm thư tình có hơi siết lại, chất giấy cứng của thư tình bị anh siết vang lên tiếng “sột soạt”.

Hà Tây ngẩng đầu, nhìn thấy một giọt mồ hôi rơi xuống từ tóc mai của Thẩm Túc Bắc, chảy dọc theo khuôn mặt của anh, trượt xuống tận cổ, hình như Thẩm Túc Bắc nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết lên xuống, cuối cùng cũng lên tiếng nói: “Vậy cậu…”

“Anh Thẩm!” Bên ngoài phòng nghỉ vang lên một tiếng ồn lớn, cả người Thẩm Túc Bắc giật mình run lên, đột nhiên quay đầu nhìn sang.

Toàn thân Hà Tây đã sớm bị Thẩm Túc Bắc hỏi đến đổ mồ hôi, nếu anh còn hỏi tiếp thì cậu cũng không biết nên nói gì để gạt anh, mắt thấy Thẩm Túc Bắc buông lỏng cảnh giác, cậu lập tức quay đầu, trực tiếp đi ra như cách cậu đã đi vào, “lạch cạch” một tiếng nhảy vọt ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại bỏ chạy.

Chờ đến khi Thẩm Túc Bắc quay đầu lại thì chỉ thấy một khoảng trống rỗng, cửa sổ thì bị mở.

Má!

Thẩm Túc Bắc thầm mắng một tiếng, tức giận siết chặt lấy bức thư trong tay, vò mảnh giấy tội nghiệp đó đến mục nát.

“Anh Thẩm.” Người ngoài cửa thở hổn hển kêu: “Anh mau ra sân đi, đang giữa trận anh lại bỏ chạy, khoa văn đã vào được thêm mấy trái nữa rồi!”

Thẩm Túc Bắc lạnh mặt không nói chuyện, anh nắm chặt cục giấy cứng ngắt trong tay, hơi nhấc ngón tay lên như muốn ném đi, nhưng không biết nghĩ gì lại nhét nó vào túi.

“Ối? Là thư tình sao?” Vị bạn học đứng ngoài cửa liếc mắt nhìn thoáng qua, lập tức khoa trương hét lên: “Anh Thẩm đúng là không phải người, tụi em ở bên ngoài liều sống liều chết, anh lại ở trong này hưởng thụ sự ngọt ngào à?”

Nói xong, bạn học đó nhìn xung quanh: “Chị dâu đâu?”

Thẩm Túc Bắc vốn đang trầm mặt, không muốn nói chuyện, nhưng khi nghe được hai chữ “chị dâu” thì anh nhíu mày lại, liếc nhìn ra cửa sổ, khóe môi đang mím chặt của có hơi nhếch lên: “Chạy rồi.”

“Oa, thật sao?” Bạn học tỏ vẻ khoa trương hỏi: “Chị dâu xấu hổ à?”

Thẩm Túc Bắc không trả lời câu hỏi này mà trực tiếp quay người đi ra sân vận động.

Trên sân đang náo nhiệt, hai nhóm học sinh hừng hực khí thế, nữ sinh xung quanh tụ lại thành tốp năm tốp ba trò chuyện, cũng có một vài đôi tình nhân đứng dưới gốc cây râm mát thân mật, ánh mắt Thẩm Túc Bắc lướt qua sân, liếc nhìn thấy Hà Tây.

Ngày hè chói chang, ánh nắng gay gắt, Hà Tây cũng không sợ nóng, chen chúc trong đám đông đứng bên cạnh dụng cụ thể thao. Thẩm Túc Bắc liếc mắt nhìn qua, đối diện với ánh mắt của cậu, mới chạm mắt với anh là cậu đã lập tức quay đi chỗ khác, thậm chí còn hơi trốn sang bên người của cậu bạn mập mạp bên cạnh.

Thẩm Túc Bắc khẽ mím môi, ngón tay lần theo hình dáng của đồng hồ, sau đó cười nhẹ một tiếng, dùng âm giọng chỉ có mình anh nghe được trả lời: “Ừm, xấu hổ.”